Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9f8qKa506B
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Em gái tôi được phát hiện có một khối u ở cổ, vị trí khá nguy hiểm.
Mẹ tôi nghe ngóng được tin rằng, ở Bệnh viện Số Một có một bác sĩ mổ tay nghề rất giỏi, phẫu thuật đẹp đến mức không để lại sẹo.
Nhưng người đến tìm quá đông, lịch mổ đã kín đến tận năm sau.
Mẹ tôi nhét vào tay tôi một xấp phong bì đỏ, bảo tôi đi lo lót quan hệ.
Đến lượt khám, khi tôi đẩy cửa phòng thì lập tức đứng sững lại.
Bác sĩ mổ chính sao lại giống hệt bạn trai cũ đã chết ba năm trước của tôi?
1
Em gái tôi được chẩn đoán có khối u ở tuyến giáp.
Căn bệnh không đến mức nghiêm trọng nhưng khối u khá to, mấy bác sĩ ngoại khoa đều nói chỉ có thể mổ trực tiếp ở cổ.
Như thế thì sao được?
Em tôi là cô nàng mê làm đẹp, nếu để lại vết sẹo vĩnh viễn ở cổ, con bé chắc sẽ trầm cảm mất.
Một người bạn chơi mạt chược với mẹ tôi giới thiệu một bác sĩ tên là Hứa, có thể mổ lấy u từ vùng nách, hơn nữa lại làm rất sạch sẽ, không để lại sẹo.
Là một bác sĩ chính trẻ tuổi đầy triển vọng.
Nhưng bác sĩ đó quá nổi tiếng, bệnh nhân xếp hàng đợi đến cuối năm.
Khối u của em tôi không thể để chậm trễ.
Nếu lan sang hạch bạch huyết thì hậu quả sẽ nghiêm trọng.
Vậy nên mẹ tôi tin vào câu: “Có tiền là có thể sai khiến cả ma quỷ” rồi nhét vào tay tôi phong bì một vạn tệ, bảo tôi đi làm người đại diện cho gia đình để thông quan.
Lý do nghe rất tào lao, mẹ nói da mặt nhà này đều dồn hết lên mặt tôi rồi.
Mẹ còn nói, nếu là tôi, có bị đuổi khỏi phòng khám trước bao nhiêu người cũng chẳng sao cả.
Thật ra bà nói đúng.
Vì em gái, tôi sẵn sàng xây một bức tường thành bằng da mặt mình.
Tôi xách túi lên đường.
Tới bệnh viện, ký tên xong tôi ngồi ở khu chờ.
Chẳng bao lâu sau, tiếng loa vang lên bên tai: “Xin mời bệnh nhân số 28, Đồng Dao, đến phòng khám 303.”
Đồng Dao là tên thật của em tôi.
Tôi cầm thẻ khám, đẩy cửa bước vào.
“Chào bác sĩ Hứa, tôi đến thay mặt em gái đặt lịch phẫu thuật, hy vọng anh có thể giúp một tay.”
Tôi cúi đầu, lấy đơn xét nghiệm và phong bì đỏ từ trong túi ra đặt lên bàn.
Ngẩng đầu lên, ánh mắt tôi đụng phải vài ánh mắt kinh ngạc đang nhìn mình.
Đúng vậy, là vài ánh mắt.
Mẹ tôi điều tra không kỹ, không biết rằng bác sĩ Hứa còn có cả một đám thực tập sinh đi theo.
Lần này, muốn nhét tiền cũng không dễ rồi.
Mà đúng lúc tôi đưa mắt nhìn, bác sĩ Hứa đang tháo khẩu trang uống nước.
Ánh mắt lạnh lùng của anh ta rơi trên khuôn mặt đang cố gắng nở nụ cười của tôi.
Tôi chết sững.
Anh ta cũng vậy.
2
Hứa Nguyện.
Người đã chia tay tôi ba năm trước.
Bạn trai cũ đã “chết” trong lòng tôi từ ba năm trước, giờ lại đường hoàng trở thành bác sĩ mổ chính mà mẹ tôi bằng mọi giá muốn tìm gặp.
Quả là nghiệt duyên.
Bảo tôi cúi đầu trước anh ta?
Không đời nào!
Tôi thao tác như nước chảy mây trôi, nhét lại phong bì vào túi, gương mặt cười như không cười: “Báo sai tên rồi, nhầm phòng rồi, mời gọi người tiếp theo.”
Đúng là gặp ma rồi!
Cùng lắm thì đưa em gái tôi đến Bắc Kinh, Thượng Hải, Quảng Châu phẫu thuật, chẳng phải hết cách!
Tôi vừa bước ra khỏi phòng khám của Hứa Nguyện thì mẹ tôi và em gái với khuôn mặt ướt nước mắt đã xuất hiện trước mặt.
“Mạt Mạt, xử lý xong chưa? Bác sĩ Hứa chịu giúp không?” Mẹ hỏi đầy hy vọng.
Tôi lắc đầu.
Bà trừng mắt nhìn tôi, vẻ mặt kiểu “đã đoán trước được mà”: “Tôi biết ngay mà, vẫn phải để mẹ ra tay!”
Bà cau mày, một tay kéo một đứa, lôi tôi quay lại phòng khám của Hứa Nguyện.
May mà anh ta chưa gọi bệnh nhân tiếp theo nên vẫn đang là giờ khám của em tôi.
Mấy thực tập sinh hiếu kỳ quay sang nhìn, tôi đứng nép vào một góc, ngón chân co quắp vì xấu hổ.
Lâu lắm rồi tôi chưa mất mặt như thế này.
“Bác sĩ Hứa, các bác sĩ khác đều giới thiệu anh, nói anh là chuyên gia phẫu thuật trong lĩnh vực này.”
“Đây là kết quả siêu âm và chọc tủy của con gái út tôi, tình hình thế này thì phải mổ sớm mới được. Anh xem có thể sắp xếp chỗ giúp chúng tôi không?”
Trong lúc mẹ tôi nói, Hứa Nguyện cầm lấy tờ siêu âm.
Tôi liếc trộm anh ta bằng khóe mắt, càng nhìn càng tức.
Người ta bảo học y thì sẽ già đi nhanh hơn, sao tên đàn ông khốn nạn này ba năm không gặp mà vẫn chẳng thay đổi gì, còn tôi thì vì thức đêm và công việc mà đã có quầng thâm dưới mắt?
“Xem báo cáo thì không có vấn đề nghiêm trọng. Loại phẫu thuật tuyến giáp này, các bác sĩ ngoại khoa của bệnh viện chúng tôi đều làm được.”
Giọng Hứa Nguyện lạnh nhạt.
Rõ ràng là từ chối.
Mẹ tôi vội thúc cùi chỏ tôi.
Tôi không động đậy, người cứng đờ.
Bà “hừ” một tiếng, quay lại lục túi lấy phong bì đỏ, vừa chuẩn bị cười đưa tay ra.
Hứa Nguyện liền cắt ngang: “Xin lỗi, dì à, bệnh viện có quy định của bệnh viện, phiền dì cất lại đồ. Về vấn đề phẫu thuật của con gái dì, đợi tôi khám xong những bệnh nhân khác rồi hãy nói tiếp.”
Anh ta giữ lại tờ siêu âm của Đồng Dao.
Mẹ tôi thở phào nhẹ nhõm, liên tục cảm ơn rối rít, kéo tôi và em gái ra ngoài ngồi đợi.
Lúc rời khỏi, tôi rõ ràng cảm nhận được có một ánh mắt nóng rực đang đốt lên sau lưng mình.
Nhưng tôi không dám quay đầu.
Sợ đó chỉ là một sự ảo tưởng từ phía tôi.
3
Bệnh nhân tìm đến Hứa Nguyện rất đông, anh ấy lại khám kỹ, một số người còn khám mất đến mười mấy hai mươi phút, tất cả khám xong cũng phải sau 12 giờ trưa.
Từ lúc được chẩn đoán, tinh thần em gái tôi đã không ổn định.
Tôi bảo mẹ đưa con bé về nghỉ ngơi trước, có việc thì quay lại sau, dù sao bệnh viện cũng ngay cạnh nhà.
Chờ đợi ở bệnh viện rất nhàm chán.
Tôi đi qua đi lại trước cửa phòng 303, ngắm đi ngắm lại mấy bức ảnh của Hứa Nguyện treo trên tường.
Vừa rồi tôi chẳng buồn liếc mắt nhìn lấy một cái, giờ lại nhìn hết lần này đến lần khác.
Hứa Nguyện là đàn anh trên tôi một khóa khi học cao học.
Tôi siêu mê trai đẹp, vừa nhìn đã trúng tiếng sét ái tình.
Sau đó, tôi chủ động theo đuổi rất ráo riết.
Nhờ mặt dày lì lợm, cuối cùng chúng tôi cũng ở bên nhau ba năm.
Kết cục cũng chẳng khác gì phần lớn các cặp đôi khác.
Từ ngọt ngào đi đến tan vỡ.
Hứa Nguyện đẹp trai lạnh lùng, sống có kỷ luật, năng lực lại giỏi.
Tôi nhìn trúng thì người khác dĩ nhiên cũng thích.
Có một đàn chị tên Chu Lộ, làm cùng nhóm với Hứa Nguyện.
Thời gian hai người ở cạnh nhau còn nhiều hơn tôi với anh ấy.
Ban đầu, tôi còn cố nhẫn nhịn những lần bị anh ấy lơ là.
Cho đến hôm đó, Hứa Nguyện quên mất sinh nhật tôi.
Tôi mang bánh kem đến tận tòa nhà thí nghiệm tìm anh.
Kết quả lại nhìn thấy Hứa Nguyện đang cầm tay Chu Lộ bôi thuốc cho cô ta.
Ánh mắt vừa đau lòng vừa áy náy ấy đến giờ tôi vẫn nhớ như in.
Về đến nhà, tôi lập tức nhắn tin chia tay trên WeChat.
Tôi khóc suốt cả đêm, yếu đuối chờ một lời giải thích.
Kết quả chờ được lại là một câu: “Tuỳ em. Chia tay anh cũng muốn nói từ lâu rồi.”
Tôi bị câu nói đó làm tổn thương đến lạnh cả tim.
Xóa sạch mọi phương thức liên lạc, dọn khỏi căn hộ thuê chung, quyết tâm không bao giờ dính líu đến anh ta nữa.
Sau đó, anh dần dần biến mất khỏi cuộc đời tôi…
“Xin mời bệnh nhân Đồng Dao đến phòng 303 tái khám.”
Âm thanh nhắc nhở kéo tôi về hiện thực.
Tôi mới phát hiện người chờ trước cửa phòng Hứa Nguyện chỉ còn lại mình tôi.
Tôi đứng dậy, lại đẩy cửa bước vào.
Trong phòng khám, Hứa Nguyện đang quay lưng rửa tay.
Tôi thấy tờ siêu âm của em gái đặt ngay ngắn ở vị trí dễ thấy nhất trên bàn khám.