Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2VioWRI3QK
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
QUAY CHƯƠNG 1 :
Bề ngoài, Kỳ Phong đã rời .
Nhưng tôi biết, anh hề thật.
Anh suốt đêm ngồi tường phòng tôi, tôi chuẩn hôn lễ.
Thử váy cưới, thử trang điểm, sắp xếp đạc cho Phó Nghiễn Tu, lên kế hoạch tiệc cưới…
Anh từng thích ngồi chỗ ấy, tôi ngồi bên cửa sổ tháo súng rồi lắp .
Anh cứ tưởng tôi luyện tập thành thạo súng ống.
Nhưng thực phải. Tôi cố tình làm cho anh thấy, mong anh sợ mà bỏ .
Thế nhưng anh hứng thú ngắm hết, đó nhảy xuống, cửa tôi vài món nhỏ.
thì một cành hoa đào.
thì thỏ bằng cỏ đan.
thì cái mũ.
Anh giống mèo tôi nuôi hồi nhỏ, cứ mỗi lần đâu về mang quà cho tôi.
là tôi quên mất, mèo ấy tôi mới bốn tuổi đã thù bắt, lột da, ném xác đầy mặt tôi uy hiếp.
Kỳ Phong, mèo ấy, vốn thuộc về thế giới của tôi.
Anh nói, tôi coi anh tồn tại.
Nhưng ánh mắt anh quá nóng bỏng, thể ngày mai anh sẽ chết.
Cho đến lễ cưới một ngày, anh đặt cửa phòng tôi một bộ váy cưới.
Tôi mở cửa, bộ váy ấy rất lâu.
Cuối cùng, nhàn nhạt bảo thuộc hạ:
“Đem cho . Nói là váy cưới Kỳ Phong chuẩn cho cô ta.”
Tôi tin, từng có lúc Kỳ Phong muốn cưới tôi thật.
Nhưng đó là chuyện đã qua.
lời Phó Nghiễn Tu thường nói: rùa hợp đỗ xanh, độc phụ hợp ác .
kia là với Kỳ Phong, là tôi với Phó Nghiễn Tu.
Nghĩ tới anh ta, tôi bật cười.
Hôm nay tôi mặc váy cưới trắng.
Tôi thích màu trắng – nó quá dễ nhuộm , khiến trông chói mắt.
Vậy nên Phó Nghiễn Tu mang đến cho tôi một bộ sườn xám đỏ thẫm, thêu phượng hoàng bằng vàng.
Xe cưới của Phó Nghiễn Tu và Kỳ Phong cùng tới.
Tôi và cùng bước .
thấy chiếc váy cưới người , sắc mặt Kỳ Phong lập tức thay đổi:
“Cái váy , ai đưa cho ?”
hơi bực:
“ phải anh đưa sao?”
Một câu ấy khiến Kỳ Phong cứng họng, biết ngẩn ngơ tôi trong bộ sườn xám đỏ.
“Bảo Châu… tại sao đưa váy cưới cho cô ta?”
Tôi nhướng mày:
“Chứ đưa ai?”
Anh lặng lẽ:
“ biết rõ, váy đó là cho ai. Nó là thứ anh đã mua từ , vào Sơn, dành đến ngày cưới . Từng chi tiết váy đều do anh chọn.”
Tôi phá lên cười:
“Kỳ Phong, rồi. Tôi mặc cũ.”
Anh hiểu ý tôi.
Phải công nhận đàn ông trưởng thành quả nhiên khác biệt. Trong ngày trọng đại thế , Phó Nghiễn Tu vẫn kiên nhẫn đứng bên cạnh, tôi tự mình chấm dứt chuyện cũ.
Tôi vẫy tay, bước về phía Phó Nghiễn Tu.
“Đừng nhắc mấy lời trẻ nữa.”
“Kỳ Phong, tôi thật lòng chúc anh hạnh phúc.”
Còn tôi, sang Phó Nghiễn Tu, muốn hạnh phúc.
Nhưng hình số phận Bảo Châu vốn may mắn.
Ngay khoảnh khắc tôi bước tới gần anh, dàn xe cưới phía bỗng nổ tung, lửa cháy ngút trời.
Tôi còn chưa kịp kêu, đã hai người đàn ông một đẩy một kéo.
Phó Nghiễn Tu ép tôi nằm xuống, Kỳ Phong kéo cả hai chúng tôi lùi khỏi phạm vi nổ.
Một đám người cầm súng xông vào.
Mục tiêu chính là kho tiền nhà họ .
Tôi lăn người, nhanh chóng nấp vào vật chắn, rút súng bắn trả.
Còn hai gã đàn ông kia?
Kệ bọn họ.
Bố tôi từ nhỏ đã dạy: Thế giới , có mạnh mới sống sót.
Vừa bắn, tôi vừa mắng Phó Nghiễn Tu:
“Anh đúng là cái thích phô trương. Vàng bạc khiêng vào nhà tôi biết che giấu, giờ thì hay rồi!”
Nhưng tôi rõ, lần Phó Nghiễn Tu liên lụy bởi tôi.
Tôi nhận cầm đầu – chính là tên đã ám toán tôi đó.
Nói đúng , hắn tên là Tam, người từng theo bố tôi nhiều .
tránh ý, mọi người đều tay nhanh gọn.
Rất nhanh, Phó Nghiễn Tu đã dẫn người bắt trói Tam cùng đám thủ hạ.
người anh vẫn còn đang chảy , nhưng anh hề thấy đau. Ngón tay anh chậm rãi lau vết bên môi, quay sang tôi cười:
“Bảo Châu, xem anh vừa tặng thêm sính lễ .”
Tam từ bố tôi chết đã trở thành tử thù của gia, sói đói luôn rình rập.