Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/6psfUihnDl

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

CHƯƠNG 8

Tôi ngồi ở ghế phụ, lặng nhìn anh thất thần nhìn về phía trước.

Tôi không biết lúc này đầu anh đang nghĩ .

tất cả sự thật phơi bày, tôi không hề thấy nhẹ nhõm tưởng.

Ngược lại, cảm giác nghẹn lại, tảng đá nặng đè tim không sao nhúc nhích.

sự trống rỗng, mơ hồ, lẫn lộn với sợ hãi.

Phó Nghiễn bỗng hét , đập mạnh liên tục vào vô lăng.

Tiếng gào anh xé toạc không khí, nước mắt tràn khỏi khóe mắt, rơi xuống mưa.

Lẫn đó vô số nỗi hối hận và tự trách.

Tôi lớn anh từ nhỏ…

Và đây lẽ đầu tiên đời, tôi thấy anh tuyệt vọng đến mức gần điên cuồng thế.

Những giọt nước mắt ấy, hòa với nỗi đau, trôi thẳng vào lòng tôi.

Tôi nghe thấy Phó Nghiễn run thầm:

“Dao Dao… Dao Dao…”

Nhưng lòng tôi không chút dao động, lặng lẽ nhìn về phía xa.

Mãi đến Phó Nghiễn bình tĩnh lại.

Anh hít hơi, khởi động xe, khàn đặc:

“Dao Dao, chờ anh.”

“Chờ anh đưa em đi đoạn .”

9.

Phó Nghiễn đến , lại đúng lúc gặp bố mẹ tôi vội vàng chạy đến.

Tóc bố rối bù, mắt mẹ đỏ hoe, liên tục ngó vào nhưng vẫn không dám bước vào.

Phó Nghiễn lạnh lùng liếc cái đi thẳng vào.

Bà nội ngồi mình , bóng lưng cô độc đến xót xa.

Mắt tôi cay xè, lập tức bay đến bên bà, nhẹ nhàng ôm lấy bà.

Phó Nghiễn đứng sau lưng bà, cất khàn khàn:

“Bà nội, đến tiễn Dao Dao .”

Nhưng bà nội chưa kịp trả lời tiếng mẹ tôi gào khóc vang :

“Dao Dao! mẹ!”

Tôi nhìn mẹ vừa đấm ngực vừa ngã quỵ ngay ngưỡng cửa .

Bố vội đỡ lấy bà, mắt ông cũng đỏ .

Bà nội nhìn cảnh tượng trước mắt, bật cười lạnh:

“Hồi các để Cố chuyển Dao Dao đi, không nghĩ đến ngày hôm nay sao?”

mắt các tiền, làm ăn, nào bận lòng vì hai đứa không?!”

Mẹ nghe vậy nghẹn lại, mắt né tránh, không dám nhìn bà nội.

Bố ấp úng:

“Mẹ… mẹ đừng vậy… chúng không nghĩ Dao Dao sẽ chết, muốn nó tránh xa nhà Phó… đừng làm lỡ hôn sự với Phó, bố…”

ông càng càng nhỏ, tắt hẳn.

Bà nội không nhìn bố mẹ nữa, quay sang Phó Nghiễn, lạnh nhạt :

“Hôm ở bệnh viện, tôi tưởng tôi rất rõ với cậu .”

“Cậu đi đi Tiểu Phó, Dao Dao tôi tự đưa tiễn đủ.”

“Tôi sợ nó nhìn thấy các … sẽ không nhắm mắt nổi.”

Bố mẹ tôi run , lưng khom xuống thêm mấy phần.

Phó Nghiễn chịu đựng từng lời gai nhọn bà nội, nhẹ đáp:

“Bà nội, điều tra rõ .”

“Chính Cố thuê giết Dao Dao. đưa cô ta đi tự thú.”

“Bà yên tâm, bất cứ ai hại chết Dao Dao… sẽ không bỏ qua kẻ nào.”

Nghe vậy, ánh mắt bà nội thoáng hiện sự thương xót, nhưng vẫn không .

Bố mẹ tôi sững sờ lao đến, run bắn:

“Không thể nào! Sao lại hại chị nó được!”

“Phó Nghiễn! phải cậu điều tra nhầm không?!”

Phó Nghiễn hất mạnh tay , đuổi cả hai ra khỏi .

Trở lại không gian tĩnh lặng.

Tôi nhìn bóng lưng bố mẹ hấp tấp chạy đi. Oán hận xưa… giờ chẳng lại .

Tất cả đều không quan trọng nữa.

Bà nội chủ trì lễ hỏa táng cho tôi, từ đầu đến không cho Phó Nghiễn chạm vào bất kỳ bước nào.

Phó Nghiễn không oán trách, lặng lẽ đi theo bà.

Hai nhau đưa tôi vào trước cửa lò thiêu.

Nhân viên nhà tang lễ cất cao :

nhà nhìn ! Chuẩn bị đóng lò!”

Bà nội lau nước mắt, nắm tay tôi thật chặt, bao muốn điều đó… lại không thể thốt ra.

Tôi ôm bà , hít lấy mùi hương quen thuộc trên bà.

lòng tôi không vướng bận nữa, nhẹ nhàng :

“Bà nội, bà phải tự chăm sóc mình nhé.”

Phó Nghiễn đứng bên cạnh nhìn vào lò thiêu, mắt đỏ máu.

Anh định bước nhân viên nhà tang lễ chặn lại:

“Lùi ra! Chuẩn bị đóng lò!”

Ngọn lửa nuốt lấy cơ thể tôi. Tôi cảm nhận hồn mình dần nhạt đi, tan vào ánh lửa.

Tôi nhìn bà nội .

ánh mắt dừng lại ở Phó Nghiễn.

Tạm biệt.

Kiếp sau… tôi sẽ cầu nguyện.

Đừng bao giờ gặp lại anh nữa.

【Toàn văn hoàn】

Tùy chỉnh
Danh sách chương