Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6psfUihnDl

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Vương đang họp điện thoại quỷ sai khựng lại, quay sang tôi.
Ngay sau đó, cây bút bay không trung, trở về tay tôi.
Nhưng điện thoại lại bay sang tay anh.
Liếc qua lịch sử chat, tôi đột cảm nhiệt độ trong phòng tụt xuống t.h.ả.m hại.
“Tô Hàn là ai?”
Giọng buốt khiến bên kia đầu dây quỷ sai vội cúp máy.
Tôi gãi gãi sau gáy:
“Tô Hàn là trai viện trưởng họ Tô, hơn tụi tôi hai tuổi nên tất đều gọi anh ấy là .”
“Hồi nhỏ có lần tôi sốt cao, chính anh ấy đã bế tôi giữa trời tuyết trạm xá, cứu mạng tôi đấy.”
“Ồ?”
Vương khẽ cười, đôi mắt híp lại:
“Thế là thanh mai trúc mã + ân nhân cứu mạng?”
“…Cũng coi như vậy.”
“Cô vừa do dự 1.2 giây.”
người tôi bỗng dưng bay không trung.
Bị ném ngồi chễm chệ trên đùi anh.
Anh đột ngột áp sát, đôi mắt đen thăm thẳm chằm chằm vào tôi, tỏa áp lực khó tả.
“Không có thế chứ?”
Tôi bĩu môi:
“ nào?”
“Tôi không thể ngưỡng mộ người anh trai cứu mạng , người vừa dịu dàng, chu đáo, đẹp trai và có cơ bụng tám múi khi tôi còn là thiếu niên ?”
xong tôi giật .
Hình như đã hớ hênh quá rồi.
Quả , ánh mắt Vương lập tức tối sầm:
“Hắn cũng có cơ bụng tám múi à?”
“Loại sắc quỷ như cô, chắc đã hút qua bạch nguyệt quang cô rồi nhỉ?”
À không hề.
Tôi lắc đầu thành thật:
“Bạch nguyệt quang là thứ thiêng liêng không thể xúc phạm, tôi chưa từng có ý nghĩ phỉ báng.”
Nhưng mặt Vương càng đen hơn:
“…Thế là cô dám phỉ báng tôi?”
Lời vừa dứt, tôi lại bị nhấc bổng , ném phịch xuống giường.
Sau đó anh lập tức biến mất.
Tôi: ???
Vương đã bỏ .
Nghe xong phần kể lại tôi, nhóm quỷ liếc nhau.
Gần như đồng thanh:
“ ấy nhất định là ghen rồi!”
Dù thì tôi cũng đoán được.
…
“ anh lại ghen tôi cơ chứ?”
“Ngày nào cũng được tôi ôm ngủ, lẽ nào ngủ chung lại nảy sinh tình cảm?”
Nhóm quỷ trừng mắt tôi đầy bực tức:
“Hai người đã ôm ấp từ mùa hè mùa thu rồi!”
“ d.a.o mổ cá giá dùng mười năm ở Nhuận Phát còn ấm được nữa là!”
“Huống chi là trái tim một gã đàn ông, à không, một hồn ma!”
xong chúng đột sững lại.
“Khoan đã, là ma, vậy anh có trái tim không nhỉ?”
“ là Quỷ Vương, là ma thuần chủng, khác ta vốn là người dương gian c.h.ế.t nửa chừng.”
“Có lẽ… có trái tim chăng?”
“Tôi Tô Lê mới là người vô tâm, cô ấy lại hỏi tại …”
Này.
Tôi có trái tim đấy nhé.
Tôi đã cảm có chút mập mờ Vương rồi mà!
Nhóm quỷ lại đồng loạt tôi.
“Giờ làm ? Cô dụ về không?”
“Không được, như ma về như quỷ, tôi còn không tìm huống chi là cô.”
“Thế cô buổi họp mặt thơ ấu chứ?”
Tôi gật đầu:
“ chứ, dù cũng là do Tô viện trưởng đãi mà.”
Đâu thể vì anh biến mất mà tôi bỏ ăn bỏ ngủ, ở tự vấn bản thân trăm ngày được.
Đó là tiệc hạng VIP mà!
Cuối thu thật tuyệt.
Mặc áo cộc tay và váy ngắn đường cũng chẳng nóng.
là khi gặp lại nhóm cũ, không tránh khỏi những tiếng trầm trồ ngạc .
“Lê Lê như xưa, sợ nóng ghê nhỉ.”
“Cơ thể em đúng là trâu bò thiệt, chẳng sợ cảm gì .”
“Hình như hồi 5 tuổi Lê Lê bị sốt cao không? Lúc đó sốt nỗi chạy vườn lăn lộn trong tuyết, may có anh Tô Hàn bế về.”
“Thế nên Lê Lê mới thích anh Tô Hàn đó mà~”
Mấy cô hùa vào trêu đùa, đẩy vai tôi nhún nhẩy.
“Em độc thân hả? Đợi anh về nước à? Hở?”
Tôi cười gượng gạo.
Tô Hàn ư?
Hồi nhỏ đúng là anh ấy cứu mạng tôi thật.
Nhưng giờ nghĩ kỹ, thứ thực sự kéo tôi khỏi lưỡi hái t.ử thần chính là tảng băng lớn năm đó.
Bởi khi gặp Tô Hàn, tôi đang tự bộ về trạm xá rồi.
Dù biết ơn anh ấy.
là tình cảm này đã khác xa sự ngưỡng mộ mơ hồ thuở thiếu thời.
Đang chuyện, tiếng xôn xao nổi từ cửa chính.
Tô Hàn phong thái tiêu sái như xưa, nụ cười ôn hòa lễ độ.
Trong chớp mắt, ánh mắt anh chăm chú đổ dồn về phía tôi.
Anh bước thẳng tới.
“Lê Lê, lâu lắm không gặp.”
Tôi gật đầu định đáp lại bằng nụ cười xã giao.
Ngay lúc ấy, đám nam sinh ôm chai rượu ùa , đẩy anh sang một bên.
“Anh ! Lâu quá không gặp, vào đây uống em vài chén kể chuyện cũ !”
“Anh nghe chi nhánh nước ngoài anh làm xuất nhập khẩu à? em cũng kinh doanh mảng này…”
“Anh có xuất hàng tiêu dùng không? Xưởng em chuyên sản xuất mấy thứ đó…”
Sự nhiệt tình thái quá khiến cơn nóng bức trong người tôi bùng , buộc tôi lùi xa.
Đành lủi thủi góc bàn tiệc tự chọn, cắm cúi đ.á.n.h chén.
Mắt lơ đãng quanh.
Những cùng viện ngày xưa giờ áo vest bảnh bao, váy dạ hội lộng lẫy.
Câu chuyện xoay quanh chuyện kinh doanh gia đình, những chuyến du lịch vòng quanh thế giới.
Đứa thì được nhận nuôi, đứa thì tìm lại được bố mẹ đón về.
Duy tôi ở lại viện cho tận khi tốt nghiệp học.
Dường như có bức tường vô hình ngăn cách tôi mọi người.
Thôi.
Cũng chẳng .
Để chuẩn bị cho bữa tiệc hôm nay, tôi đã nhịn đói mấy ngày liền cho bụng rỗng.
Vội vàng gắp đầy đĩa sashimi cá hồi, tôi ăn ngấu nghiến.
Đột , khay đựng đồ uống chặn ngang tầm mắt.
“Chào cô, dùng cacao nóng hay soda ạ?”
“Cảm ơn.”
Tôi vô thức cầm ly soda , chợt giật .
Người phục vụ áo đen thắt nơ trước n.g.ự.c đang cầm khay, chẳng anh chàng thầy bói lâu ngày không gặp đó !
“ lại là cậu? Cậu không bán nữa à?”