Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/1qPyzlATCb

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

Vậy nên, ta chưa bao giờ động lòng với hắn.

Với ta, trạng nguyên lang được người đời ca tụng chỉ là một kẻ giả dối và tự ti đáng thương.

Ta đang chìm trong hồi ức của chính mình, cho đến khi ánh mắt Tần Vũ đỏ hoe, vẻ mặt không cam tâm nhìn ta, giọng nói đầy kìm nén:

“Tiểu Vân, Tạ Kim Ngôn là người không tốt, ngươi nên đổi người mà thích đi.”

Ta còn tưởng hắn định nói điều gì nghiêm trọng, hóa ra là đi mách.

Ta bật cười khúc khích, đôi mắt ánh lên vẻ trong trẻo, dịu dàng:

“Được thôi, để ta xem thử nên đổi sang ai.”

5

Tần Vũ rất dễ dỗ dành.

Ta nói thử đổi sang thích người khác, hắn liền bắt đầu phấn chấn, ngày nào cũng quẩn quanh trước mặt ta.

Ban đầu, hắn bổ cho ta cả một gian củi. Sau đó, hắn lại mang đến vô số món bánh ngọt.

Mỗi lần ăn miếng bánh ngọt mềm mại ấy, mắt ta đều sáng lên, còn không quên dành cho hắn ánh mắt tán thưởng.

Tần Vũ thì ngẩng cao khuôn mặt đầy tự hào, ánh mắt chờ đợi phản ứng của ta.

Ta giả vờ không hiểu, liên tục khen ngợi tay nghề của người làm bánh.

Khiến hắn sốt ruột đến mức vò đầu bứt tai, hận không thể gõ vào đầu ta xem trong đó chứa thứ gì.

Đến tháng thứ tư sau khi Tạ Kim Ngôn lên kinh nhậm chức, thím Vương xách một giỏ trứng đến nhà ta, vẻ mặt bí ẩn và phấn khích, nói muốn làm mai cho ta.

Ta cười hỏi thím là ai, thím lại giữ bí mật, bảo ta ra quán Mãn Hương Lâu ở trấn trên gặp mặt thì sẽ biết.

Trong đầu ta lập tức hiện lên bóng dáng cao lớn rắn rỏi của người ấy.

Tuy vẻ ngoài thô mộc, nhưng tâm tư lại đặc biệt tinh tế.

Đây được xem là lần hẹn hò chính thức đầu tiên của chúng ta, nhất định phải chuẩn bị kỹ càng.

Vậy nên, hôm đó ta mặc một chiếc váy dài thanh nhã mới mua, thắt thêm chiếc đai lưng xanh nhạt để tôn lên vòng eo nhỏ nhắn.

Hiếm hoi lắm ta mới thả mái tóc dài thường ngày vẫn búi lên, chải mượt mà rồi cài một chiếc trâm mai.

Ta đã tưởng tượng ra vẻ mặt ngây ngẩn của Tần Vũ khi trông thấy bộ dạng này của ta, trong lòng không khỏi mong chờ.

Thế nhưng, khi ta đẩy cửa bước vào gian phòng tại Mãn Hương Lâu, người nam nhân đang chờ đợi lại quay đầu nhìn thẳng vào ta.

Đôi mày sắc lạnh dịu xuống như làn gió mát, ánh mắt hắn chứa đựng sự kinh ngạc mà ta mong đợi.

Nhưng gương mặt ta lập tức lạnh băng, giọng nói cũng trở nên lạnh nhạt:

“Tạ Kim Ngôn, sao lại là huynh?”

Tạ Kim Ngôn thoáng sững người, sau đó ánh mắt nóng rực dán chặt vào ta, hắn nói:

“Tiểu Vân, ta đã sắp xếp xong mọi việc tại kinh thành.

Hôm nay, ta đến đây để cầu thân, muốn đón nàng về kinh.”

Nói rồi, hắn tự nhiên tiến lên, nắm lấy tay ta.

Ta không kịp phòng bị, bị hắn chạm vào mà trong lòng nổi lên cảm giác ghê tởm.

Ta vừa định gạt tay hắn ra, thì từ sau lưng vang lên một giọng nói khàn khàn, chất vấn:

“Tiểu Vân, hai người đang làm gì?”

6

Tần Vũ khi tức giận lại không dễ dỗ.

Dạy xong học trò, hắn đến cửa hàng bánh mới mở ở phía đông thành, mang về món bánh hoa lê mà ta thích nhất.

Ai ngờ lại bị thím Vương nói rằng ta đang đi xem mắt.

Hắn lập tức chạy thẳng đến Mãn Hương Lâu, vừa vặn bắt gặp cảnh Tạ Kim Ngôn nắm lấy tay ta.

Ta định giải thích, nhưng hắn lại giận dỗi đầy oán trách, cứ thế bước đi.

Bước chân hắn không nhanh, đủ để ta theo kịp.

Ta thong dong theo sau bóng lưng đầy áp lực của hắn, muốn xem hắn sẽ tức giận đến khi nào.

Đột nhiên, Tần Vũ dừng lại.

Ta không kịp phản ứng, đâm thẳng vào lưng hắn, đau đến mức mũi cay xè, khóe mắt trào ra hai giọt lệ.

Nghe thấy tiếng rên khẽ của ta, cuối cùng hắn cũng chịu quay đầu lại.

Hắn muốn kéo tay ta đang che mũi ra xem, nhưng lại e ngại vì giữa ta và hắn không có mối quan hệ gì, đành kìm lại, giọng nói tuy lo lắng nhưng cố giữ vẻ lạnh nhạt:

“Nàng không sao chứ?”

Ta xoa xoa mũi, mỉm cười:

“Không sao.”

“Không sao mà còn cười được à!”

Ánh mắt Tần Vũ đầy tổn thương, mang theo sự trách móc sâu sắc, giống hệt một chú chó nhỏ bị chủ bỏ rơi.

Ta buồn cười, hỏi lại hắn:

“Tại sao ta lại không thể cười?”

“Chẳng phải nàng gặp Tạ Kim Ngôn nên mới vui đến vậy sao?”

Chuyện này thì liên quan gì đến chuyện kia chứ?

Nhìn hắn nghiêm túc, ta cũng không trêu nữa, lấy từ trong tay áo ra chiếc túi thơm màu tím nhạt, đưa đến trước mặt hắn.

Tần Vũ ngẩn ra, nhận lấy túi thơm, ngắm nghía hồi lâu.

Khóe môi hắn không kìm được cong lên, như một con công xòe đuôi, nhưng vẫn cố tỏ vẻ không hiểu, hỏi:

“Đây là gì vậy?”

“Là túi thơm nhặt được trên đường. Ta nhặt được, vừa hay đưa cho huynh.”

“Thật sao? Nhưng sao ta lại thấy trên túi thơm có đôi uyên ương, còn thêu tên ta và nàng nữa?”

Giọng nói Tần Vũ rít qua kẽ răng.

Ta không nhịn được bật cười khúc khích, ánh mắt cong cong:

“Có lẽ là ông trời thấy ta và huynh có duyên, cố ý để ta nhặt được.”

“Nếu đã là nhân duyên do trời định, vậy chúng ta phải chấp nhận.”

Tần Vũ nói với vẻ mặt nghiêm túc, chăm chú nhìn ta.

Ta gật đầu, cười tán thành:

“Ta chấp nhận.”

Miệng Tần Vũ vốn đang định nói gì thêm, bỗng dưng khựng lại một giây, sau đó lập tức hiểu ý ta.

Niềm vui sướng ngập tràn trong đôi mắt hắn, bất ngờ ôm chặt lấy ta, hôn mạnh một cái.

Sợ ta tức giận, hắn buông ta ra rất nhanh, cầm túi thơm do ta thêu, giơ lên vẫy vẫy trước mặt ta, rồi cười lớn:

“Ngày mai ta sẽ nhờ mẫu thân đến nhà nàng cầu hôn!”

Nhìn bóng lưng đầy kích động của Tần Vũ, ta không khỏi ngẩn người trong giây lát.

Làm sao trên đời lại có người tràn đầy sức sống đến thế, giống như những cây lúa mạ xanh mướt trên cánh đồng, chỉ cần có gió thổi qua là liền vươn lên mạnh mẽ.

7

Sau khi bị ta bỏ lại ở tửu lâu, Tạ Kim Ngôn một mình quay về nhà.

Khi ta vừa mở cửa, hắn đã ngồi bất động trên ghế, ánh nến vàng vọt lay động phản chiếu ánh mắt hắn đầy chiếm hữu khiến ta không khỏi rùng mình.

Ta không biết hắn đã trải qua chuyện gì ở kinh thành, nhưng rõ ràng hắn bây giờ rất không bình thường.

“Nam nhân ban ngày hôn nàng là ai?”

Ta còn chưa kịp hỏi vì sao hắn đột ngột quay về, hắn đã lên tiếng hỏi chuyện của ta trước.

Ta đặt món bánh hoa lê trong tay lên bàn, thành thật đáp:

“Người trong lòng của ta. Ngày mai, hắn sẽ đến cầu hôn ta.”

Ánh mắt Tạ Kim Ngôn đang chìm trong bóng tối thoáng lóe lên tia lạnh lẽo.

Hắn siết chặt quai hàm, giọng nói lạnh lùng:

“Nàng chỉ để chọc tức ta mà vội vã gả cho một kẻ thô kệch nơi thôn dã ư?”

Nghe vậy, ta bật cười thành tiếng, trên môi hiện lên nụ cười chế giễu:

“Tạ Kim Ngôn, làm ơn đặt mình đúng chỗ. Hiện tại, huynh chỉ là huynh trưởng của ta.

Tại sao ta lại phải vì chọc tức huynh mà đi lấy chồng?

Người ta luôn yêu là Tần Vũ, việc ta lấy hắn chỉ là chuyện sớm muộn.”

“Sao có thể chứ! Nàng chẳng phải luôn yêu ta sao?”

Đôi mắt đen thẳm của hắn như muốn khẳng định rằng ta đang giận dỗi.

Ta cười lạnh:

“Tạ Kim Ngôn, đừng tự mình đa tình. Không phải nữ tử nào cũng chỉ biết xoay quanh huynh.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương