Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9pUB6jBLsY
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
——–
Để tạo bất ngờ cho cô bạn thân Tô Vân Vân, tôi bắt chuyến bay sớm và có mặt tại nhà cô ấy lúc bảy giờ sáng.
Tôi nhập mật khẩu và mở cửa bước vào —
vốn tưởng cô bạn hay ngủ nướng này vẫn còn đang say giấc, vậy mà nhà lại vắng hoe.
Lúc này, từ phòng tắm vang lên tiếng nước chảy và một giọng đàn ông:
“Cửa không khóa, vào đi.”
Giọng nói này…
…sao lại giống giọng chồng tôi, Chu Thâm đến thế?!
—————
Tôi giật mình với ý nghĩ bất chợt vừa thoáng qua trong đầu, sau đó bật cười tự trấn an.
Giọng nói trong phòng tắm vốn dễ bị méo tiếng, hơn nữa Chu Thâm và Vân Vân xưa nay vốn không hợp nhau,
làm sao có thể dính dáng gì được?
Nhưng… Vân Vân giấu tôi yêu đương lớn đến vậy sao?
Đợi cô ấy về, tôi nhất định phải hỏi cho ra lẽ.
Đúng lúc tôi đang nghĩ ngợi,
tiếng nước trong phòng tắm bỗng ngưng lại.
Ai đó đang xoay tay nắm cửa.
Tôi lập tức quay người đi, luống cuống nói lớn:
“Tôi không phải Vân Vân! Tôi là bạn thân của cô ấy – Kiều Hi!”
Người bên trong hình như khựng lại,
tay cầm nắm cửa cũng dừng giữa chừng, không còn tiếng động nào vang lên nữa.
Tôi xấu hổ muốn chết.
Cái con nhỏ Vân Vân này,
có bạn trai rồi mà cũng không nói với tôi một tiếng, làm tôi suýt nữa đụng phải “cảnh nóng” rồi còn gì.
Tôi đang tính chuồn lẹ ra cửa, thì cửa lại mở ra từ bên ngoài.
Tô Vân Vân đứng đó, tay xách bữa sáng, vẻ mặt ngạc nhiên:
“Hi Hi? Sao cậu về sớm vậy?”
Tôi nháy mắt với cô ấy:
“Còn không phải vì mình biết cái ‘mưu đồ’ của cậu sao.”
Vân Vân định mở miệng,
nhưng một giọng đàn ông từ trong phòng tắm lại vọng ra:
“Tô Vân Vân, lại đây.”
Giọng này hơi khác lúc nãy,
chắc là tôi nghe nhầm thật.
Vân Vân bước vào,
tôi theo phản xạ cũng ngoái đầu lại nhìn —
một bóng lưng choàng khăn tắm vụt qua, vai rộng eo thon, thân hình săn chắc, đúng kiểu “cẩu đực” điển hình,
thoáng nhìn… lại thấy giống hệt Chu Thâm.
Hôm nay bị sao vậy? Sao trong đầu cứ toàn nghĩ đến Chu Thâm?
Chẳng lẽ vì tôi đi công tác hai tháng nên nhớ anh ấy quá?
Chu Thâm bình thường rất dính tôi,
Vân Vân còn hay trêu là anh ấy là “móc khóa người” của tôi, dính như sam không rời nửa bước.
Lần này tôi phải công tác suốt hai tháng,
Chu Thâm đã xị mặt ra ngay từ hôm tiễn tôi đi.
Kết hôn xong đến giờ, chưa bao giờ chúng tôi phải xa nhau lâu như vậy.
Nhưng đúng lúc công ty anh ấy đang bước vào giai đoạn then chốt, không thể đi cùng tôi được.
Tôi phải dỗ mãi, anh ấy mới miễn cưỡng đồng ý,
có điều kèm thêm điều kiện: phải gọi video mỗi ngày.
Nếu để anh biết tôi về sớm mà còn tới nhà bạn thân trước, chắc chắn sẽ ghen nổ trời.
Nghĩ lại lúc tôi giới thiệu Chu Thâm với Vân Vân,
hai người đó như nước với lửa, vừa gặp đã không ưa.
Vân Vân chê anh ấy lạnh lùng, chẳng có hơi người.
Chu Thâm thì ngán cô ấy lắm mồm, nói chuyện như cái chợ,
khiến tôi lúc nào cũng phải làm “người hòa giải”.
Sau này khi quen nhau rồi,
hai người lại bắt đầu cạnh tranh để thu hút sự chú ý của tôi, tranh sủng ghen tuông, làm tôi dở khóc dở cười.
Giờ thì tốt rồi,
Vân Vân có bạn trai, chắc sẽ không như vậy nữa.
Chúng tôi còn có thể thành một hội bốn người cùng đi chơi.
Tôi đang hào hứng tưởng tượng viễn cảnh đó,
thì phòng ngủ của Vân Vân bất chợt vang lên tiếng cãi vã.
Tôi giật mình, lập tức chạy đến gõ cửa:
“Vân Vân, sao thế?”
Tiếng cãi vã bên trong vừa dứt, tay tôi đã đập cửa đến phát đau mà vẫn không thấy ai ra mở.
Tôi bắt đầu lo lắng có chuyện gì xảy ra với Vân Vân trong phòng.
Vừa định nhấc chân đạp cửa thì cánh cửa bất ngờ mở ra.
Vân Vân đứng ở đó, đôi mắt đỏ hoe.
Tôi vội vàng lao tới đỡ lấy cô ấy:
“Sao thế? Cãi nhau với bạn trai à?”
Tôi đảo mắt nhìn quanh, chẳng thấy bóng dáng đàn ông nào:
“Anh ta đâu? Mau nói rõ cho mình, mình giúp cậu dạy dỗ hắn một trận!”
Vân Vân cúi đầu, thì thầm:
“Ừ, giá mà cậu vào sớm chút thì tốt rồi.”
Đúng lúc đó — “tít” một tiếng vang lên,
âm thanh mở khóa cửa điện tử.
Tôi vừa định ra ngoài xem thì Vân Vân kéo tay tôi lại:
“Bạn trai mình có việc gấp nên đi trước rồi.”
Phòng ngủ của Vân Vân có hai cửa,
có vẻ như anh ta đã cố tình đi cửa bên kia để tránh mặt tôi.
Tôi bắt đầu không vui:
“Vân Vân, cậu coi mình là người ngoài đấy à? Có bạn trai mà giấu mình, suýt chút nữa là mình… cởi mở với anh ta luôn rồi! Rốt cuộc là ai vậy? Mình có quen không?”
Vân Vân tựa vào khung cửa sổ, ánh sáng chiếu lên mặt khiến tôi không nhìn rõ biểu cảm của cô ấy:
“Vì công việc của anh ấy, bọn mình chưa thể công khai.”
Tôi càng tò mò hơn:
“Công việc? Đừng nói là… người nổi tiếng? Không phải là… Vương Khải Khải chứ?!”
Tôi làm ra vẻ mê trai, khiến Vân Vân bật cười,
lao tới bịt miệng tôi:
“Bà tám như cậu, hỏi hoài không chán à!”
Sau một hồi đùa giỡn, tâm trạng Vân Vân đã ổn hơn.
Cô ấy nói muốn vào nhà vệ sinh chỉnh lại trang điểm.
Tôi vừa ngồi xuống ghế sofa thì nghe tiếng gõ cửa.
Nhưng chưa kịp ra mở, cửa đã bật mở.
“Gì thế này? Không khóa cửa à?”
Giọng của anh giao hàng có phần ngạc nhiên.