Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6AcyhL27Sz

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
hè, tôi ở nhà phụ chị dâu trông con.
Để tỏ ý “cảm ơn”, chị đưa cho tôi cái máy tính cũ vừa thay.
Tôi còn kịp mở miệng cảm ơn thì đã giọng chị ta lành vọng ra từ khách, rõ mồn một:
“Con bé trông con giúp chẳng phải chỉ vì vớ chút đồ thôi sao?”
Trong nhà lúc ấy, ngoài tôi ra còn có ba mẹ và anh trai. Không gian phăng phắc, chẳng tiếng bênh vực tôi dù chỉ một lời.
Tôi đưa mắt nhìn quanh căn nhà — cái nơi gọi là “tổ ấm” này — bỗng chốc nhận ra, ở chỉ tồn tại duy nhất một kẻ ngoài cuộc. Và là tôi.
Tôi ôm chiếc laptop, đẩy cửa bước ra, giọng tanh:
“Chị dâu, tôi không mang tiếng ăn chực của chị đâu. Máy tính trả lại chị đấy, còn trông trẻ, chị tính cho tôi bao nhiêu?”
—-.
Không khí trong lập tức đặc quánh lại.
Chị dâu trừng mắt, liếc tôi từ đầu chân, khóe môi cong khinh bỉ.
Anh trai bật dậy, gương mặt tối sầm:
“Giang Dao, em nói năng kiểu đấy? Có coi ra không?”
Tôi cười nhạt, ánh mắt lẽo:
“Tôi nói sai chỗ ? Cả nhà chẳng phải cho rằng tôi tham hả? Tôi trả lại rồi đấy, như thế vẫn đủ sao? Hay thật ra mọi chỉ có một con ở không ?”
là lần đầu tiên trong đời tôi dám bật lại cả nhà. Mỗi lời thốt ra, cánh tay ôm chặt chiếc laptop lại run .
“Con ranh mất dạy! Ở nhà ta ăn ở không, lại còn mở miệng đòi ? tưởng mình là chúa chắc?!”
Ăn bám ư? Cái từ mà buồn cười.
Từ đầu giờ, tôi có một thảnh thơi.
Thằng nhỏ mới bốn tuổi, bướng như quỷ, suốt quấn lấy tôi. Gần như hai mươi bốn tiếng phải canh chừng nó.
Đợi anh chị đi về, tôi kịp đã bị mẹ sai ra quán nướng phụ việc.
Quán đông nghẹt từ sáu giờ tối tận khuya, mỗi như thế, không ngơi một phút.
đêm, tôi vẫn phải trông cháu ngủ.
Nhà chỉ có ba : bố mẹ một , anh chị một , còn lại là trẻ con. Mỗi , tôi bị đẩy vào ngủ chung với thằng nhỏ.
Nhưng nó đâu có ngủ yên. Lăn lộn cả đêm, đá tung chăn gối. Tôi mệt c.h.ế.t, đành trải cái nệm mỏng trên bệ cửa sổ mà chợp mắt.
Đứa nhỏ này là “cục vàng” của cả nhà, nâng niu như báu vật.
Hôm trước, chỉ vì tôi bắt nó ngồi học chữ, nó lập tức hét :
“Con không cho cô ở trong con nữa! là nhà con, cô cút đi! là nhà bố mẹ con!”
Câu nói ấy, cả nhà thấy.
Chị dâu chỉ giả vờ trách yêu:
“ này cô út đi lấy chồng rồi, có ở chẳng nữa.”
Bố mẹ thì phẩy tay:
“Trẻ con nói linh tinh thôi, đừng chấp.”
Nhưng tôi dám chấp? Tôi hiểu thân phận mình rõ quá rồi.
Tôi chỉ là thừa trong căn nhà này, một “ dân hạng hai”.
Ngay từ đầu, căn nhà này từng có chỗ cho tôi. này thằng bé lớn, chắc tôi phải ra ngoài ngủ hiên mất thôi.
Anh trai hơn tôi tám tuổi. Hồi nhỏ, bố mẹ vẫn hay nói:
“Một trai một gái mới trọn chữ ‘Hảo’, đời này chẳng còn viên mãn hơn.”
Họ hàng khen:
“Có anh trai như thế, con bé này sướng lắm, cưng như chúa.”
Nhưng tôi chẳng nhớ nổi lần anh từng dịu dàng với mình.
Bố mẹ luôn bênh:
“Con trai vụng về, không khéo léo, con phải thông cảm cho anh.”
Lớn , anh thi trượt đại học, đi mấy năm rồi về quê cưới vợ.
Để cưới chị dâu, bố mẹ vét sạch , còn vay ngân hàng mua căn hộ ở thành phố — đặt cọc tám trăm ngàn, trả góp ba mươi năm.
lại vay thêm lo sính lễ.
Món nợ ấy mãi năm ngoái mới trả xong.
Anh tiêu sạch nhà, khiến con đường học của tôi chật vật đủ bề.
thi đại học, không khí trong nhà ngột ngạt nghẹt thở.
tôi nơm nớp, tiếng anh chị cãi nhau ầm ĩ.
Chị dâu gào thẳng:
“Sớm biết nhà còn phải nuôi thêm một đứa, tôi đã chẳng gả về !”
Câu cả nhà rõ, nhưng chẳng phản ứng.
Cứ như thể việc tôi tồn tại vốn dĩ đã là tội lỗi.
Từ , tôi học cách lặng, nhiều, nói ít.
Năm ấy, đúng hè, chị dâu sinh con.
Bố mẹ bận ở quê, anh đi , nên “ở cữ hộ” chẳng khác ngoài tôi.
chị ta sai tôi nấu nướng, dọn dẹp, phục vụ như ô sin, còn liệt kê cả đống thứ kiêng kỵ.
Tôi dậy từ sáu giờ sáng đi chợ, nấu cơm, bế em bé, giặt tã…
gần nhập học, anh trai mới thản nhiên buông một câu trong bữa cơm:
“Em gái đỗ đại học thật không dễ, học phí để anh lo, còn sinh hoạt phí thì tự xoay đi nhé, nhà chẳng dư dả đâu.”
Tôi lặng. Biết nói ?
Chẳng lẽ nói rằng — khoản cho tôi học đã bị anh xài sạch để cưới vợ, sinh con, còn bắt bố mẹ ôm nợ tận đầu bạc?
Tôi biết, nếu hé răng phản bác, lập tức sẽ bị ném cả đống lời như d.a.o vào mặt:
“ anh tan cửa nát nhà à?”
Thế nên tôi chọn .
vì , mà vị trí của tôi trong nhà càng thấp hơn bùn.
Từ , bố mẹ liên tục nhắc:
“Giang Dao, phải biết ơn anh . Nhà khổ vậy mà nó vẫn gắng gượng lo cho đi học, này phải nhớ báo đáp.”
Chị dâu ngồi cạnh , mặt như , hất đũa bỏ đi.
Anh trai vội vã dỗ vợ, rồi nâng chén rượu, giọng nửa đùa nửa dằn mặt:
“Anh em trong nhà, nói nhiều . Chỉ cần này Tiểu Dao đừng oán anh trai bất tài là .”
Tôi ngồi , cổ họng nghẹn ứ, mồ hôi túa ra.