Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/50NyyhS5LE
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
4
Ta lom khom lưng, lén lút men đến bên cửa sổ thư phòng, vừa mới ghé tai vào…
“Bốp!”
Một bàn tay đột ngột vỗ mạnh lên vai ta, khiến ta suýt nữa hét lên!
Quay đầu lại, gương mặt lạnh lùng cao quý của mẹ chồng đã ở ngay trước mắt, đôi mắt phượng hơi nheo lại, nhìn chằm chằm vào ta như muốn xuyên thấu.
Xong rồi! Bị bắt tại trận!
Da đầu ta tê rần, đang định quỳ xuống nhận tội thì mẹ chồng lại đưa một ngón tay đặt lên môi, khẽ ra hiệu im lặng, ánh mắt liếc về phía trong phòng.
Ủa? Người cũng tới nghe lén?
Trong khoảnh khắc, ta liền lĩnh hội, vội nhích sang một bên, nhường ra vị trí nghe trộm tốt nhất cho mẹ chồng.
Bên trong thư phòng, tiếng nức nở đứt quãng của Liễu Như Yên vang ra:
“Biểu ca… Đại phu nói thân thể thiếp… chỉ e khó qua nổi mùa đông năm nay rồi…”
Giọng Bố chồng rõ ràng lộ vẻ hoảng loạn: “Nói bậy! Nàng còn trẻ thế, sao lại…”
“Những năm qua thiếp sống chẳng khác gì người chết…”
Liễu Như Yên vừa khóc vừa kể lể, “Năm xưa thiếp gả về Giang Nam, tên họ Triệu kia suốt ngày trụy lạc hoa tửu, hễ không vừa ý là đánh đập thiếp…”
Dưới cửa sổ, móng tay mẹ chồng bấu chặt lấy khung gỗ đến bật cả mấu thịt.
Ta bĩu môi.
Một chiêu lấy lùi làm tiến! Trước là than bệnh tật sắp chết, sau là kể khổ lấy lòng, cuối cùng khéo léo gợi lại chuyện tình xưa bị chia cắt… Cao tay! Thật sự là cao tay!
Liễu Như Yên vẫn tiếp tục: “Nay trở về, thấy biểu ca con cháu đầy đàn… Như Yên trong lòng… trong lòng mừng rỡ vô cùng…”
Phì! Lời này chẳng khác nào dao nhọn đâm vào tim mẹ chồng!
Quả nhiên, sắc mặt mẹ chồng đen như đáy nồi, xoay người toan đạp cửa xông vào.
Ta mắt nhanh tay lẹ nắm lấy tay áo người, dùng khẩu hình nói: “Mẫu thân, ta có cách trị nàng!”
Mẹ chồng nghi hoặc nhìn ta.
Ta chớp mắt, chỉ vào mình, lại chỉ về phía Liễu Như Yên, sau cùng làm động tác… cắt cổ.
Mẹ chồng: “…?”
Được rồi, ra hiệu chưa rõ lắm.
Ta ghé sát tai mẹ chồng, hạ giọng nói: “Kẻ trà xanh kia cứ giao cho con, con đảm bảo khiến nàng hiện nguyên hình!”
Mẹ chồng nhìn ta chằm chằm một lúc lâu, bất chợt cong môi, cười lạnh: “Được, bản cung muốn xem ngươi có bản lĩnh gì.”
Thành công rồi!
Ta nhe răng cười. Chuyện lật mặt trà xanh, ta đây là lão luyện!
5.
Nửa tháng sau, đến sinh thần của trưởng công chúa, phủ Hầu trang hoàng rực rỡ, đèn hoa kết lụa.
Ta cố ý vận một bộ trang phục nền nã đoan trang, đến chính sảnh chờ từ sớm.
“Cháu dâu hôm nay thật đúng mực.”
Liễu Như Yên chẳng biết từ bao giờ đã lướt tới bên cạnh ta, một thân y phục lụa trắng mỏng manh, trên đầu chỉ cài một cây trâm bạc, chẳng khác nào người đang thủ tiết.
Ta khẽ mỉm cười:
“Biểu cô quá khen. Hôm nay là sinh thần của mẫu thân, người lại ăn vận thanh đạm thế này… người biết thì nói người giữ đạo hiếu, người không biết lại tưởng phủ Hầu ta đang làm tang sự đấy.”
Liễu Như Yên sắc mặt cứng lại, khăn tay trong tay bị xoắn đến sắp rách: “Như Yên chỉ là muốn…”
“Ối chà!”
Ta bỗng cất cao giọng, “Biểu cô sao mắt đỏ hoe vậy? Có ai khiến người uất ức sao?”
Một tiếng kia, lập tức khiến các mệnh phụ trong sảnh ngoái đầu nhìn lại.
Liễu Như Yên tiến thoái lưỡng nan, chỉ đành đưa khăn tay lau nước mắt: “Không… không có…”
“Vậy thì tốt.”
Ta thân mật khoác tay nàng, “Biểu cô chớ khóc nữa, nếu để người ta thấy, lại tưởng phủ Hầu ta bạc đãi khách quý.”
Tiệc đã qua nửa, Liễu Như Yên quả nhiên không nhịn nổi, nâng chén trà tiến về phía chủ vị:
“Biểu tẩu, Như Yên kính người một chén…”
Lời còn chưa dứt, nàng ta đột nhiên kêu “ối” một tiếng, cả người nghiêng về phía trưởng công chúa như sắp ngã.
Ta liền nhanh như cắt bước lên đỡ: “Biểu cô cẩn thận!”
Bị ta đỡ lấy, Liễu Như Yên chẳng những không ngã được, mà còn bị buộc phải đứng ngay ngắn thẳng người.
Ánh mắt nàng ta thoáng hiện nét tức giận, nhưng nhanh chóng thay bằng vẻ uất ức rơi lệ:
“Đa tạ cháu dâu… Như Yên chỉ là…”
Nói đoạn liền muốn quỳ xuống.
Ta lập tức nắm lấy cổ tay nàng ta, nhẹ giọng mà rõ ràng:
“Biểu cô làm vậy là sao? Hôm nay là sinh thần của mẫu thân, người quỳ xuống thế này, kẻ biết thì nói người thân thể không khỏe, người không biết lại tưởng phủ Định Viễn Hầu ta bạc đãi thân tộc.”
Trong sảnh, các vị mệnh phụ lập tức xì xào bàn tán.
Liễu Như Yên quỳ chẳng được, đứng chẳng xong, sắc mặt đỏ bừng như máu.
Trưởng công chúa mẹ chồng hơi nheo mắt phượng lại: “Như Yên, ngươi đây là…”
Ta lập tức chen lời: “Mẫu thân, e là biểu cô cơn bệnh cũ tái phát. Nhi tức xin đưa người về phòng nghỉ ngơi.”
Không đợi Liễu Như Yên phản ứng, ta lập tức gọi hai bà vú: “Sao còn chưa đỡ biểu cô thái thái hồi phòng? Nhớ gọi thái y tới bắt mạch cho cẩn thận.”
Liễu Như Yên bị dìu đi, còn muốn giãy giụa: “Biểu tẩu, ta…”
“Biểu cô cứ an tâm.”
Ta mỉm cười nhẹ giọng: “Mẫu thân là người khoan hòa, nhất định sẽ không trách tội người thất lễ.”
Chỉ một câu ấy, ta đã thẳng tay kéo nàng ta từ vị trí “biểu muội” xuống thành “thân thích vô phép”.