Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3LGhN4B1LW
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
10
“Mộng Uyển, không ổn rồi, anh tớ không biết bị gì kích động, ngoài đua xe rồi gặp tai nạn.”
Tôi sững người một lúc:
“Anh sao rồi? Có nghiêm trọng không?”
“Đang nằm viện, người không sao, không nguy hiểm đến tính mạng.”
Tôi thở phào:
“Không sao là tốt rồi.”
Trong điện thoại, giọng Cố Dao nặng nề hơn hẳn:
“Uyển Uyển, chủ yếu là anh tớ không biết bị làm sao, cứ như hồn vía bay mất, nằm trên giường không ăn không uống. Bác sĩ bổ sung dinh dưỡng, ảnh không chịu ăn, tụi tớ khuyên nào cũng không nghe, còn chẳng buồn để ý đến ai. Cứ tiếp tục này, cơ thể anh không trụ nổi mất.”
“Ban đầu tớ không định cho cậu biết đâu, tớ nghe thấy anh tớ trong mơ cứ gọi tên cậu suốt, còn lẩm bẩm gì mà cậu người quen nhau rồi, không cần ảnh nữa.”
“Cậu về khuyên ảnh đi, coi như tớ cầu xin cậu đấy.”
Tôi và Cố Dao là bạn thân, mà cô lên tiếng, còn cầu xin, xem không về không được rồi.
11
Vừa xuống sân bay, Cố Dao vội vàng tới đón tôi rồi đưa thẳng đến viện.
Trên đường đi, cô tối kể lể:
“Uyển Uyển, mấy tháng nay cậu không có mặt, cậu không biết đâu. Nhớ hồi tớ kể cậu nghe không, cô quản lý câu lạc bộ đua xe – Hạ Ngữ Dung . Mặc đồ đua xe bó sát, suốt gọi anh tớ là ‘huynh ’, lúc nào cũng mồm năm miệng mười ‘huynh cả đời’, ‘ai mà có bạn là chó’, như thể cổ không phụ vậy !”
“Vài , anh tớ nhìn thấy một tấm ảnh, xong cả người như biến thành người . Hôm tớ cũng có mặt, đứng xa nên không nhìn rõ ảnh thấy gì.”
“Hạ Ngữ Dung nhìn thấy nội dung trong điện thoại của ảnh, còn vỗ vai ảnh mà ‘chẳng thất tình thôi sao, phụ như quần áo, huynh như chân’, còn bảo sẽ luôn ở bên ảnh. Biết anh tớ đang mất bình tĩnh mà vẫn kéo ảnh đi đua xe.”
“Kết quả là xảy tai nạn, trán anh tớ chảy đầy máu, vậy mà cũng không kêu đau, cả người như hồn bay phách lạc. Anh tớ nhập viện, đúng lúc cổ ta tranh thủ cơ hội, nào cũng chạy phòng của ảnh, đến mức giờ tớ thấy cổ là đau đầu.”
Sau một tràng càm ràm của Cố Dao, tôi đứng phòng của Cố Lam.
Qua ô kính cửa, tôi thấy Cố Lam nằm nghiêng trên giường, dáng người cao gầy, gương mặt tuấn tú mà trắng bệch như tờ giấy, ánh vô hồn, không biết đang nghĩ gì.
Bên cạnh còn có một cô tóc dài, mặc đồ đua xe – chắc chính là Hạ Ngữ Dung mà Cố Dao nhắc đến.
Cô ta huỵch toẹt vỗ mạnh lên người Cố Lam:
“Nhìn bộ dạng sống dở chết dở này của anh xem, chỉ vì một con đàn bà thôi mà ? Cô ta thân mật người như , nhìn là biết không dạng biết giữ tiết hạnh rồi!”
Nghe tới tôi nhíu mày.
Thời đại nào rồi còn đem đức dọa người.
Quấn chân bó não đến sao?
đồng thời tôi cũng cảm thấy tò mò.
Nghe theo lời cô ta, dường như là người mà Cố Lam thích thân mật người , khiến anh đến mức bỏ ăn bỏ uống, mất hết tinh thần.
Lẽ nào… sau khi tôi đi, anh ta quen người rồi?
Trong phòng , mặt Cố Lam lạnh như băng, nhìn Hạ Ngữ Dung ánh đầy chán ghét:
“Cút.”
Mặt anh đen , vậy mà Hạ Ngữ Dung còn làm vẻ bất bình, tiếp:
“Đợi tôi gặp con nhỏ đê tiện , nhất định sẽ đánh cho nó một trận thay anh!”
Cố Lam trừng , ánh nhìn lạnh lẽo đầy sát khí:
“Tôi không đánh phụ , đừng ép tôi .”
Cô ta hừ một tiếng:
“Không chỉ là đàn bà thôi sao? Huynh nhau mà tôi còn không được một câu ? Sao, vì một con tiện mà trở mặt huynh luôn?”
Cuối cùng tôi cũng hiểu vì sao Cố Dao ghét cổ ta đến vậy.
Cố Lam nghiến răng, sắc mặt càng khó coi.
Khi anh chuẩn bị vung đánh Hạ Ngữ Dung, Cố Dao đá tung cửa phòng, bước một bước, tát thẳng mặt cô ta:
“Tôi nhịn cô lâu lắm rồi! Suốt mở miệng là hạ nhục phụ , cô không phụ chắc?”
“Suốt kêu huynh huynh , thích làm đàn ông sang Thái Lan mà gắn thêm ! Còn để tóc dài, trang điểm đậm làm gì nữa?”
“Đừng tưởng tôi không biết cô bám lấy anh tôi vì mục đích gì. Anh tôi ngu ngơ không nhìn , tôi đâu có mù?”
“Ăn mặc trung tính, lăn lộn trong đám đàn ông giả vờ biệt, đến khi chuốc say người ta rồi chui giường anh tôi. Cô đúng là điển hình của loại ‘trai giả ’ trên mạng!”
Cố Dao sang nhìn tôi, muốn nổ tung:
“Uyển Uyển, cậu anh tớ đuổi cô ta đi đi, tớ không muốn nhìn thấy mặt cổ nữa.”
Vừa nghe đến hai chữ “Uyển Uyển”, tim Cố Lam bỗng đập mạnh, anh đầu nhìn về phía tôi – người đang đứng cửa phòng .
12
Anh còn tưởng mình đang hoa , dụi vài lần.
Tôi đưa vuốt tóc bên tai, khẽ cười chào anh:
“Anh Cố, lâu rồi không gặp.”
Cố Lam sững người một chút, sau lạnh lùng mặt đi, vẻ ngoài như rất giận, khóe môi lén cong lên một nụ cười.
“Em về làm gì?”
“Không nghe thấy ? Huynh của tôi không muốn gặp em, biến mau đi.”
Vừa dứt lời, Cố Lam lạnh giọng cắt ngang:
“Tôi bảo cô cút.”
“Tôi thấy kỳ lạ thật đấy, tôi chỉ đến chỗ cô đăng ký thẻ thành viên, mà sao cô cứ như ma dai vậy? ngu không biết nhìn sắc mặt khách hàng, còn có miệng chỉ biết nhảm.”
Tôi đi tới giường anh, tiện kéo ghế ngồi xuống, hai chống cằm, mỉm cười:
“Anh Cố, sao giờ hung dữ ? Dịu dàng chút con đi chứ.”
Hạ Ngữ Dung tối chỉ thẳng mặt tôi:
“Cố Lam, anh tỉnh táo đi! Cô ta là trà xanh đấy, tin nhìn người của tôi đi!”
Tôi chớp vô tội nhìn cô ta:
“Ừ đúng rồi , cô cắn tôi ?”
“Cô…” Hạ Ngữ Dung bị tôi chọc đến nghẹn họng.
“Cô còn không cút đi?” Cố Lam gầm nhẹ.
Hạ Ngữ Dung không còn mặt mũi ở nữa, hậm hực xoay người bỏ đi.
Cô ta vừa đi khỏi, tôi mở bình giữ nhiệt trên bàn, múc cho anh một bát canh gà:
“Anh Cố, nghe anh bị thương rồi còn không chịu ăn, em lo lắm. Để em đút anh ăn chút gì nha?”
Anh cười giễu cợt:
“Em lo cho tôi? Tôi thấy em quên tôi sạch rồi có!”
Tôi chẳng hiểu sao anh cứ châm chọc mỉa mai như .
Chắc Cố Dao hiểu lầm rồi, người mà anh muốn gặp chắc chẳng tôi, mà là bạn mới của anh sau khi tôi rời đi.
Tôi hỏi:
“Anh Cố đang yêu ? Nếu anh nhớ bạn mà ngại gọi, đưa số cho Cố Dao, để cô gọi người ta đến.”
Nghe xong, bàn dài của Cố Lam siết chặt thành nắm đấm, khớp xương kêu răng rắc, trông như sắp không kiềm chế được nữa:
“Em tưởng ai cũng bạc tình như em ? lưng đi là có ngay người mới?”