Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/60JYV4rzDy

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 9

“Với lại… dáng vẻ em ngượng ngùng, nhìn rất đáng .”

Sáng hôm sau công ty, tôi thấy bàn làm việc bị “bao vây” bởi quà tặng.

Có người ghi: “Cảm ơn quản lý Trình đã thu phục núi băng!”,

Có người viết: “Chúc mãi mãi nhau”,

Thậm chí còn có mảnh giấy nhỏ: “Xin chia sẻ kinh nghiệm đương!”

Sơ bước vào, nhìn đống quà nhướng mày:

“Nhiều tình địch quá nhỉ?”

Tiểu Lưu lập tức giơ tay báo cáo:

tổng yên tâm! Đây toàn là của chị em tụi em tặng thôi ạ!”

Anh vậy mà còn mỉm :

“Cảm ơn. Tối nay tôi mời mọi người một bữa.”

Cả văn phòng lập tức hò reo.

Tôi nhìn anh đứng dưới ánh nắng, đột nhiên phát hiện:

Băng khi tan, hóa ra… lại là ánh trời.

Giờ trưa, anh nhất định đòi đi tôi ở căng-tin nhân viên.

Suốt bữa, anh giúp tôi nhặt rau mùi, bóc vỏ tôm, khiến các đồng nghiệp nữ ghen tị không thôi.

Tiểu Hứa thầm:

“Chị An Kỳ, hai người đừng ngọt nữa không… em sắp tăng đường máu rồi!”

Buổi họp chiều, tôi phát biểu giữa chừng khựng lại.

Anh lập tức tiếp lời:

“Ý của quản lý Trình là…”

Giúp tôi hoàn hảo vượt .

Sau cuộc họp, anh tin:

【Tối nay muốn gì? Anh nấu .】

Tôi lại:

【Muốn món tôm xào cay anh làm.】

Anh:

. Mà , em tập trung làm việc trông quyến rũ lắm đấy.】

Ngoài sổ nắng nhẹ, văn phòng điều hòa mát mẻ.

Tôi nhìn dòng tin , thấy đương nơi công sở thật ra… cũng không tệ.

Đặc biệt là khi người là sếp của bạn, và lại còn âm thầm bạn suốt trời.

✨ CHƯƠNG 20: Kết cục – tốt và đẹp

Chiều thứ trước khi tan làm, tôi viết dòng cuối mảnh giấy nhớ màu hồng đặt trên bàn làm việc:

“Kết cục chỉ có hai loại: tốt hoặc một đẹp.”

Tiểu Lưu ghé nhìn, hỏi nhỏ:

“Vậy còn cậu bây giờ là cái nào? tốt hay đẹp?”

Tôi nhìn ra ngoài ô kính.

Sơ đang bước về phía văn phòng, ánh nắng rơi người anh, vẽ nên bóng hình vững chãi và quen thuộc.

Tôi khẽ đáp:

“Là cả hai.”

Anh đẩy bước vào, rất tự nhiên ôm eo tôi:

“Ba mẹ đang đợi ở nhà.”

Mọi người phòng đều quen với cảnh rồi.

Tiểu Hứa còn hùa :

tổng lại tới đón An Kỳ tan làm à!”

Trên đường về, lúc dừng đèn đỏ, anh bất chợt nắm tay tôi:

“Cuối tuần đi chọn nhẫn nhé?”

Tôi ngạc nhiên quay đầu lại:

“Nhanh vậy sao?”

“Đợi rồi,”

Anh vừa nói, vừa nhẹ vuốt ngón áp út của tôi,

“em thấy còn nhanh sao?”

ngoài xe, lá ngô đồng xào xạc nắng, ánh sáng xuyên kẽ lá rơi trên gương anh.

Tôi nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của anh, thấy khoảnh khắc hoàn hảo mức không thực.

Tối hôm đó, bác trai mở rượu vang bữa tối:

“Bác nói rồi mà, hai đứa là trời sinh một cặp!”

Mẹ tôi rạng rỡ, gắp đồ tôi và anh:

“Sau là người một nhà rồi.”

Sau bữa , tôi và anh ra ban công hóng gió.

Sơ ôm tôi từ phía sau.

Gió đêm mang theo hương hoa quế, ánh đèn thành phố lấp lánh phía xa xa.

“Còn nhớ ngày em gửi nhầm tin không?”

Anh thầm sau lưng.

Tôi đỏ gật đầu:

“Suýt nữa xỉu tại chỗ luôn.”

Anh bật khẽ:

“Đó là ngày vui nhất đời anh.”

Tôi kinh ngạc xoay người nhìn anh.

“Vì cuối cũng có cớ để gần em.”

Anh chạm trán tôi, ánh mắt đầy dịu dàng.

“Tin đó anh biết, An Kỳ của anh đã lớn rồi.”

Ánh trăng rơi trên hàng mi anh, mềm mại không tưởng.

Tôi bất chợt nhớ cái biệt danh ‘phenylethylamine’ kia:

“Giờ nhìn thấy em, anh còn hồi hộp nữa không?”

“Còn hơn trước.”

Anh kéo tay tôi đặt ngực mình.

“Cảm nhận không? Mỗi lần thấy em, tim anh lại nhảy loạn như thằng nhóc mới lớn.”

Tôi kiễng chân hôn môi anh, nếm cả mùi gió đêm và vị ngọt ngào của hạnh phúc.

Hôm sau, tôi đăng nhập lại tài khoản diễn đàn sau , cập nhật dòng trạng thái cuối topic “Lỡ phải lòng người buổi tiệc gia đình, phải làm sao đây?”

trả lời chỉ có một :

“Giờ anh là vị hôn phu của tôi rồi.”

Không lâu sau, tôi nhận một bình luận từ tài khoản E:

“Chúc mừng. Vẫn luôn tin hai người sẽ ở nhau.”

Sơ ghé đầu nhìn màn hình, nhướng mày hỏi:

“Ai đấy?”

“Một người bạn rất quan trọng.”

Tôi mỉm tắt màn hình,

“Nếu không có cậu , em có lẽ đã từ bỏ từ lâu.”

Anh gật đầu suy tư một lúc, rồi bất chợt nói:

“Phenylethylamine có thể hết hạn đấy.”

Tôi sửng sốt:

“Gì cơ?”

“Theo khoa học, chất dẫn truyền thần kinh đó chỉ kéo dài khoảng ba bốn .”

Anh nhẹ nhàng nâng tôi ,

“Nhưng tình anh dành em… không bao giờ hết hạn.”

ngoài sổ, ánh hoàng hôn vừa đẹp.

Tôi nhìn gương anh nhuộm ánh chiều vàng, thấy mọi sự chờ đợi suốt … đều đáng giá.

Bởi vì điều tuyệt vời nhất tình , chính là người em thầm thương suốt tháng , cũng đã em bằng một thứ tình cảm còn sâu đậm và lâu dài hơn thế.

🩷 [Toàn văn hoàn]

Tùy chỉnh
Danh sách chương