Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/2B6pwEfsbc

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 4

10

Lục Trạch không chịu rời đi.

Ngay trong ngày, anh tìm môi giới thuê luôn căn hộ sát vách nhà tôi.

Từ đó về sau, anh trở thành cái bóng không sao gạt khỏi cuộc sống của tôi.

Buổi , anh khẽ gõ cửa nhà tôi, để bữa tôi thích ăn trước cửa.

Tôi đi dạo về, thường thấy anh đứng trên con đường tôi buộc phải đi qua, chủ động giải thích:

“Em đừng căng thẳng, anh vừa họp trực tuyến xong, ra ngoài hít thở thôi.”

tôi xuống hàng, bắt gặp anh đang đứng nói với một người phụ nữ.

Vừa thấy tôi, anh lập tức bước nhanh tới, giải thích ngay:

“Mạt Mạt, anh không thân với ấy, ấy chỉ hỏi đường thôi.”

Trước đây, trong nam nữ, anh chưa bao giờ giải thích.

Ngay cả khi tôi thức khuya xem phim, đèn phòng khách nhà anh cũng đến gần cùng giờ với tôi.

Anh chưa từng vượt ranh giới, chỉ cách tôi một cánh cửa.

Dùng cách vụng về ấy để tôi, như một dây leo cố chấp, lặng lẽ quấn rìa cuộc sống của tôi.

Nhưng tôi không hề cảm động.

Tôi biết, anh chỉ là cuối cùng cũng nhận ra — anh không kiểm soát được tôi nữa.

Trước đây anh chưa từng nghiêm túc đối diện với việc mất tôi, luôn cho rằng tôi sẽ tha thứ, sẽ chờ đợi, sẽ là điểm tựa cuối cùng.

Khi tôi thật sự rời đi, anh mất kiểm soát — không phải vì nhiên sâu đậm, mà vì anh phát hiện chỗ dựa của mình không nữa.

Anh không phải đột nhiên tôi hơn.

Chỉ là mất đi cảm giác nắm quyền chủ động, nên mới hoảng loạn.

Thứ anh muốn níu giữ, không phải tôi, mà là phiên bản tôi luôn xoay quanh anh, không ngừng nhượng bộ.

Thứ anh liều mạng đuổi theo, không phải tôi của hiện tại, mà là vị trí của anh trong mối quan hệ đó.

Tôi không phủ nhận anh có cảm xúc, cũng có hối hận.

Nhưng đó không phải hồi quang của tình .

Đó là trống rỗng, là không cam , là mất kiểm soát.

May mắn là, trạng thái mất cân bằng ấy không kéo dài lâu.

này tôi về nhà, Lục Trạch đứng chờ cửa.

Anh nói với tôi:

“Dự án công ty gặp sự cố khẩn cấp, anh buộc phải quay về xử lý.

ngày, nhiều nhất ngày là anh quay lại.

Mạt, đợi anh được không?”

Tôi không đáp.

Nhưng anh lại coi như đã được ngầm đồng ý.

Hoặc có lẽ, anh chỉ có thể dựa sự tự an ủi ấy để chống đỡ.

Trước khi đi, anh nhìn tôi thật sâu một , rồi vội vã cầm áo khoác rời đi.

Ngày hôm sau anh đi, tôi đặt lịch phẫu thuật bỏ thai.

Đèn trên mổ rất .

Trong lúc ý thức mơ hồ, tôi chỉ cảm thấy tảng đá đè nặng trong bấy lâu nay, cuối cùng cũng nhẹ nhàng rơi xuống.

Sau đó, tôi chuyển nhà.

Lục Trạch nhận được tin này trong phòng họp công ty.

Nghe nói khi đó anh đang họp cấp cao, vừa thấy tin nhắn, sắc mặt lập tức tái mét, cây bút máy trong tay “cạch” một tiếng nện xuống , cắt ngang mọi lời phát biểu.

Anh không nói một lời, đi thẳng ra khỏi phòng họp, trở về văn phòng mình, vừa đóng cửa lại, cơn giận đè nén lập tức bùng nổ.

Tài liệu trên quét rơi đầy đất.

Anh tựa lưng tường, hai tay vò tóc, trong cổ họng phát ra tiếng nức nở như dã thú dồn đến đường cùng, mắt đỏ ngầu, đến cả nhịp thở cũng run rẩy.

Trong cơn hỗn loạn, Giang Tuyết Mạn nghe tin chạy tới, định gõ cửa khuyên nhủ, nhưng anh gào ra từ sau cánh cửa:

“Cút! Cút đi cho tôi, ngày mai khỏi cần đi nữa, tôi vĩnh viễn không muốn nhìn thấy !”

Sau đó, anh dùng đủ loại số điện thoại khác gọi cho tôi.

Từ câu chất vấn sụp đổ ban đầu, đến lời xin lỗi cẩn trọng về sau.

Anh nói với tôi:

“Mạt Mạt, anh nhớ em lắm, em đừng cúp máy được không, anh chỉ muốn nghe lại em thôi.”

Tôi không trả lời.

Từng số điện thoại một, tôi chặn hết.

11

Cuộc sống dần dần trở lại quỹ đạo.

Tôi và thân góp một ít vốn, mở một tiệm bánh ngọt nhỏ.

Sơn tường màu trắng ấm, bày ghế gỗ nguyên bản.

Thời đại học, chúng tôi từng một bảng khảo sát như thế này:

“Nếu không cần cân nhắc thu nhập, muốn công việc gì?”

Ước mơ của tôi và ấy đều giống — cùng thân mở một tiệm bánh ngọt.

Chỉ tiếc khi đó, tôi mỗi ngày phải công việc, mệt đến mức không hơi sức nghĩ tới giấc mơ ấy.

Giờ đây, nó đã trở thành hiện thực trong tầm tay.

Sau này, dưới sự thúc giục của bà nội, tôi bắt đầu đi xem mắt một cách nghiêm túc.

đầu gặp Trần Dữ, anh mặc chiếc sơ mi trắng được là phẳng phiu, tay cầm một cuốn sách văn học.

Anh rất đẹp — so với Lục Trạch cũng không kém.

Nhưng vẻ đẹp ấy hoàn toàn khác với khí chất mang tính xâm lấn của Lục Trạch.

Anh đeo kính gọng vàng, phong thái ôn hòa, nho nhã.

Ánh mắt sau tròng kính luôn dàng và tập trung, khi nhìn người khác thường mang theo nụ nghiêm túc.

gì cũng chậm rãi, là kiểu người có cảm xúc vô cùng ổn định.

Anh là giảng viên khoa Văn của trường đại học cạnh, cũng là con trai của cũ bà nội.

Anh có thiện cảm với tôi, số gặp gỡ giữa chúng tôi ngày càng nhiều.

Tôi không giấu anh quá khứ giữa tôi và Lục Trạch, tìm một dịp thích hợp kể hết cho anh nghe.

Ban đầu tôi lo anh sẽ để tâm.

Nhưng anh không nói nhiều, chỉ nhìn thẳng mắt tôi, rất nghiêm túc:

Mạt, đó đã qua rồi.

“Anh ta khiến em tổn thương, anh chỉ mong em có thể thật sự quên anh ta, nghiêm túc bắt đầu một chặng đường mới.”

tháng sau khi chúng tôi quen .

Anh trịnh trọng nói với tôi:

Mạt, chúng ta thử bắt đầu nhé.”

Tình của chúng tôi không ồn ào mãnh liệt, nhưng đâu cũng thấy dễ chịu.

Trần Dữ là kiểu “ đời hệ bố” điển hình.

Anh hơn tôi tuổi, chín chắn, vững vàng, cảm xúc ổn định.

Anh luôn nghiêm túc lên kế hoạch cho tương lai của chúng tôi.

Anh thích quản tôi, nhưng lại càng thích chiều tôi.

Luôn nhắc tôi uống nước, ăn uống đúng bữa.

Sau khi tôi tắm xong, anh dàng sấy tóc cho tôi, giặt quần áo.

Có anh nhà, mọi thứ lúc nào cũng gọn gàng ngăn nắp.

Giữa chúng tôi, phần lớn là tôi nũng, anh mỉm .

Anh cũng sẵn sàng cùng tôi điên, cùng tôi quậy.

anh, chúng tôi rất khó cãi .

Anh luôn là người đầu nhận ra cảm xúc của tôi.

Mỗi khi có tranh chấp, phản ứng đầu của anh là dỗ dành tôi, đợi tôi bình tĩnh lại, rồi mới từ tốn giảng giải từng một.

lúc tôi khó chịu vì kỳ sinh lý, anh không nói lời sáo rỗng.

Chỉ âm thầm chuẩn sẵn túi sưởi, đường đỏ.

Khi đến nhà tôi, tay xách theo bình giữ nhiệt, trong là cháo kê táo đỏ ninh mềm.

Rồi ngồi cạnh tôi, nhẹ nhàng xoa bụng, động tác dàng như đang nâng niu một báu vật dễ vỡ.

Chúng tôi nửa năm.

Gió chiều vương hơi ấm cuối .

Tôi cúi đầu nhìn cái bóng dưới chân mình đung đưa, Trần Dữ nhẹ nhàng áp lại từ phía sau, khẽ nắm tay tôi.

Tôi quay đầu nhìn anh.

Anh ra một chiếc nhẫn cầu hôn.

Trần Dữ không vội đưa cho tôi, chỉ lặng lẽ nhìn tôi, nói hơn cả làn gió:

Mạt, anh không phải là người đầu ôm em.

“Không phải người đầu nắm tay em.

“Cũng không phải người đầu em .

“Quá khứ của em, anh không thể tham gia.

“Nhưng tương lai của em, anh rất mong được đi cùng đến cuối.

“Em có đồng ý…

“Gả cho anh không?”

Tôi nhìn ánh nghiêm túc trong mắt anh, khẽ gật đầu.

Một năm sau khi kết hôn, chúng tôi có một con gái đáng , tên gọi nhà là Niệm Niệm.

Niệm Niệm giống Trần Dữ, có đôi mắt dàng, khi lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ xinh.

ngày cuối tuần thời tiết đẹp, tôi thường nắm tay Trần Dữ, dẫn Niệm Niệm đi dạo trung tâm thương mại.

Hôm đó, trước cửa hàng quần áo trẻ em, tôi đang cúi người chọn váy cho con.

Sau lưng vang lên một nói quen thuộc, khàn khàn.

Tôi quay đầu lại.

Nhìn thấy Lục Trạch đứng không xa.

Mắt anh phủ đầy tia máu đỏ, so với vẻ phong độ năm xưa, nhiều thêm vài phần phong sương.

Ánh mắt Lục Trạch dừng lại trên người Niệm Niệm, đầu là sững sờ, rồi trong mắt bùng lên một tia hy vọng mong manh.

Anh loạng choạng bước tới, run rẩy:

“Mạt Mạt… đây… đây là con của chúng ta, đúng không?”

Tôi chưa kịp nói gì.

Niệm Niệm trong tôi gọi một tiếng:

“Bố ơi.”

Con bé giãy khỏi tay tôi, chạy vụt về phía Lục Trạch.

Lục Trạch gần như đã dang tay ra định ôm con.

Nhưng Niệm Niệm lại chạy lướt qua anh.

Chạy về phía Trần Dữ — người vừa đi mua kem.

Trần Dữ đón Niệm Niệm, đưa cây kem tay con.

Lục Trạch nhìn cảnh Niệm Niệm lao Trần Dữ, ánh trong mắt anh từng một tắt dần.

Trần Dữ bế Niệm Niệm, đi về phía tôi.

Khi ngẩng đầu thấy Lục Trạch, anh không hỏi nhiều, chỉ nhẹ nhàng khoác vai tôi, cho tôi một ánh nhìn an tâm.

Lục Trạch mấp máy môi, nhưng cuối cùng không nói được gì.

Chỉ thất thần đứng tại chỗ, nhìn bóng dáng gia đình người chúng tôi, chậm rãi dòng người nuốt chửng.

Tôi tựa Trần Dữ, cảm nhận hơi ấm trong tay anh.

Nhìn Niệm Niệm cầm cây kem cong cả mắt mày, tôi bình yên lạ thường.

cũ liên quan đến Lục Trạch, giống như một cơn gió thoảng qua, cuối cùng cũng tan biến hoàn toàn.

ngày tháng về sau không cần phải ầm ĩ, rực rỡ.

Chỉ cần nắm tay vững vàng như thế này, cũng đủ để biến từng sớm chiều bình thường thành hạnh phúc vững chắc.

(Hết truyện)

Tùy chỉnh
Danh sách chương