Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2B6pwEfsbc

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
11.
Lâm Ưu đứng ngồi không yên ở sân bay, thấp thỏm chờ đến giờ lên máy bay.
Trong tay cô ta là hai chiếc vali cỡ lớn, nhét đầy trang sức tiền mặt vơ vét từ Phó Dịch.
Chỉ cần lên máy bay này, đổi tên đổi họ, cô ta thể bắt đầu lại từ đầu.
đúng lúc ấy, một nhóm người mặc đồ đen bất ngờ vây kín cô ta.
Kẻ dẫn đầu là một người đàn ông xăm trổ kín người, mặt mày dữ tợn, trong tay dắt theo hai đứa trẻ bẩn thỉu, nước mũi chảy lòng thòng.
“Ưu Ưu! anh tìm được em rồi!”
Gã đàn ông lao , nắm chặt cổ tay Lâm Ưu.
Đó chính là Vương Cường — người chồng hợp pháp ở quê của cô ta.
Hai đứa trẻ ùa lên ôm chặt chân Lâm Ưu, quệt cả nước mũi lên chiếc áo khoác đắt tiền.
“Mẹ! Mẹ! muốn ăn KFC!”
Lâm Ưu hét thất thanh, liều mạng hất chúng ra:
“Cút đi! Tôi không quen mấy người! Bảo vệ! Bảo vệ đâu?!”
Xung quanh lập tức náo loạn.
Phóng viên từ bốn phía đổ , đèn flash chớp loạn xạ.
“Đây là chồng của ảnh hậu sao?”
“Trời ơi… đúng kiểu gái quê dao kéo leo cao rồi quay lưng!”
Vương Cường rút ra một cuốn sổ đỏ đăng kết hôn, giơ thẳng về phía ống kính.
“Mọi người nhìn rõ! đàn bà này cuỗm tiền đền bù giải tỏa của nhà tôi rồi trốn, đi phẫu thuật thẩm mỹ làm minh tinh, quay lưng không nhận chồng !”
“Tôi giấy tờ đàng hoàng!”
Lâm Ưu còn định cãi, thì Phó Dịch xuất hiện.
Anh ta đứng đó như một cái bóng âm u, toàn thân ướt sũng nước mưa, ánh mắt lạnh lẽo đến rợn người.
Lâm Ưu nhìn thấy anh ta, như thể nhìn thấy cọng rơm mạng.
“Phó Dịch! em! Bọn họ là lũ điên!”
Cô ta lao định ôm anh ta.
Phó Dịch nhấc chân lên, không chút do dự —
đá thẳng bụng cô ta.
“Á—!”
Lâm Ưu gào thét, thân thể văng ra, đập mạnh đống vali.
Vali bung ra.
Tiền mặt trang sức vung vãi khắp sàn.
Tất cả… đều là đồ của nhà họ Phó.
Phó Dịch , dẫm mạnh chân lên mặt Lâm Ưu.
Đế giày nghiền nát gương mặt được phẫu thuật bằng cả đống tiền.
“Cái mặt này… tôi không ít tiền ra đúng không?”
“Tại sao cô lừa tôi?”
“Tại sao cô bịa đặt chuyện Khánh Lý không trong sạch?”
“ tại sao… cô hại chết của tôi?”
Mỗi lần hỏi xong một câu, Phó Dịch lại đá thêm một cú.
Lâm Ưu bị đánh đến mặt mũi be bét máu, vừa khóc vừa cầu xin.
“Em sai rồi… Phó Dịch, em sai rồi… em chỉ vì quá yêu anh thôi …”
“Yêu tôi?”
Phó Dịch bật .
Nụ méo mó, còn khó coi hơn cả khóc.
“Cô yêu tiền của tôi.”
“Còn Khánh Lý… cô ấy yêu cả mạng sống của tôi.”
“Vậy tôi lại vì một thứ rác rưởi như cô, tự tay vứt người phụ nữ đó.”
Cảnh sát nơi.
Họ đưa Vương Cường đi.
đưa Lâm Ưu đi.
Lâm Ưu bị khởi tố với hàng loạt tội danh:
trùng hôn, lừa đảo, chiếm đoạt tài sản trong thời gian công tác.
Thứ chờ đợi cô ta phía trước là những tháng dài trong tù.
Nghe nói, vì từng là “ảnh hậu”, cô ta được các “chị đại” trong trại giam đặc biệt quan tâm.
Gương mặt từng dùng lừa đàn ông… bị hủy hoại hoàn toàn.
Từ nay về sau, không còn gì dựa nữa.
Phó Dịch không bị bắt.
Vì tôi là người bị hại.
tôi không truy .
Tôi muốn anh ta sống.
Sống chịu đựng —
đó mới là hình phạt nặng nhất.
Phó Dịch một quay về căn biệt thự trống rỗng.
Từ đó, anh ta mất ngủ triền miên.
Đêm nào phải ôm chiếc áo ngủ cũ tôi từng mặc, hít mùi hương nhàn nhạt còn sót lại, mới thể chợp mắt.
Nửa đêm, anh ta thường giật tỉnh giấc, gọi tên tôi trong vô thức.
“Khánh Lý… Khánh Lý anh sai rồi…”
Đáp lại anh ta, chỉ sự im lặng chết chóc.
Buổi lễ kết thâu tóm Tập đoàn Phó được tổ chức long trọng.
Không khí trang trí nghiêm trang đến mức… giống một tang lễ.
Phó Dịch cố tình mặc lại bộ vest ngày cưới của chúng tôi.
Chỉ là nó rộng ra, khiến thân hình anh ta càng thêm gầy gò, tiều tụy.
Trong tay anh ta ôm một bó hồng đỏ khổng lồ —
đó là bó đến muộn suốt .
Khi cánh cửa lớn mở ra, khoảnh khắc tôi —
Ánh mắt Phó Dịch bừng sáng.
Anh ta lao , quỳ một gối , giơ bó lên trước mặt tôi.
“Khánh Lý… em quay về rồi.”
“Anh biết , em vẫn còn yêu anh. Em quay lại là anh, đúng không?”
“Chúng ta làm lại từ đầu được không? Anh em tất cả, anh chỉ cần em thôi.”
Xung quanh, đèn flash chớp loạn xạ.
Tất cả đều chờ xem một màn gương vỡ lại lành.
Tôi dừng .
Từ trên cao nhìn anh ta.
Trong ánh mắt tôi không một gợn sóng —
giống như nhìn một túi rác không thể tái chế.
Bên cạnh tôi, là một người đàn ông trẻ trung, tuấn tú, mang dòng máu lai.
Đó là —
vị hôn phu của tôi, đồng thời là đối tác của tôi tại Wall Street.
lịch sự dứt khoát chắn trước mặt Phó Dịch.
“Thưa ông Phó, xin giữ khoảng cách.”
“Đừng làm bẩn váy của vị hôn thê tôi.”
Vị hôn phu.
Ba chữ đó như một tia sét giáng thẳng đầu Phó Dịch.
Nụ trên mặt anh ta đông cứng lại.
Bó rơi khỏi tay, cánh đỏ rải đầy mặt đất.
Giống hệt… trái tim vỡ nát của anh ta.
“Vị hôn phu…?”
“Khánh Lý, anh ta là ai?”
Phó Dịch đỏ hoe mắt, giọng run rẩy.
Tôi khoác tay , khẽ cong môi lạnh.
“Chủ tịch Phó, tôi là doanh nhân. Hôm nay đến bàn chuyện làm ăn.”
Tôi liếc mắt về phía hợp đồng vừa được trợ lý đặt lên bàn.
“Anh đi, rồi cầm tiền biến. Đây là chút nhân đạo tôi dành anh.”
Phó Dịch cúi đầu nhìn bản hợp đồng thu mua ấy. Đó chính là tờ giấy buộc anh ta phải tự tay bán đi đế chế dốc máu xây dựng suốt bao .
anh ta chẳng còn đường lui.
“ thể… tôi thêm một cơ hội nữa được không?”
Anh ta run rẩy cầu xin, nước mắt nước mũi lấm lem trên mặt, trông thảm hại đến mức khiến người ta phát ngán.
“Tôi biết sai rồi… tôi sẽ dùng cả đời chuộc lỗi…”
Tôi cúi người, thì thầm tai anh ta như một nhát dao lướt qua lớp da mỏng manh :
“Phó Dịch, tôi không thu gom rác thải tái chế.”
“Người tên Khánh Lý của đó… chết trên bàn mổ rồi.”
“Còn tôi bây giờ, chỉ yêu tiền… người yêu tôi.”
Toàn thân Phó Dịch run bần bật, ánh sáng trong mắt anh ta hoàn toàn lụi tắt.
Bàn tay run rẩy cầm bút tên , đầu bút sắc nhọn rạch rách trang giấy như vết cắt tiễn đưa ảo tưởng.
Sau khi xong, tôi quay người đi.
Phó Dịch vội vàng nhào , định kéo tay tôi lại bị bảo vệ ghì sàn.
Anh ta ngẩng đầu nhìn theo bóng lưng tôi, bật khóc như đứa trẻ bị rơi:
“Lý Lý! Đừng anh lại! Lý Lý!”
Tôi không hề ngoảnh đầu.
Ngồi xe, nắm tay tôi, dịu dàng hỏi:
“Ổn chứ?”
Tôi mỉm , đôi mắt sáng rực tựa như ánh nắng sau cơn bão:
“Tôi chưa bao giờ thấy ổn đến thế.”
Chiếc xe lao vút đi, cuốn theo cả sự tuyệt vọng của Phó Dịch… lại anh ta mãi mãi phía sau.
13.
Sau khi phá sản, Phó Dịch không thể gượng dậy thêm lần nào nữa.
Trầm cảm nặng nghiền nát toàn bộ ý chí của anh ta.
Anh ta suốt ngày canh trước cánh cổng căn nhà cổ tôi bán đi từ lâu,
lang thang như một kẻ vô gia cư, miệng lẩm bẩm gọi tên “Lý Lý”.
Chủ mới báo cảnh sát không chỉ một lần.
lần nào bị đuổi đi, anh ta quay lại, như cái bóng không chịu tan.
Đêm đông ấy, Giang Thành tuyết rơi dày đặc.
Phó Dịch uống cạn một chai nhị oa đầu rẻ tiền, dẫn đến xuất huyết dạ dày nghiêm trọng.
anh ta không cầu .
Anh ta co ro trong góc tường của căn nhà cũ,
trong tay siết chặt tờ giấy siêu âm nhăn nhúm.
Đó là thứ duy nhất anh ta còn giữ được.
Tuyết phủ người anh ta, từng lớp từng lớp,
như một nấm mồ trắng xóa.
Anh ta chết trong nỗi hối hận không đáy dành tôi.
Còn tôi, khoảnh khắc ấy—
khoác tay người yêu, đứng trên dãy núi tuyết Thụy Sĩ, ngắm cực quang.
Cực quang đẹp đến nghẹt thở,
tựa như một sợi dây chuyền màu lục treo lơ lửng nơi chân trời.
cúi , hôn nhẹ lên trán tôi.
“Em nghĩ gì vậy?”
Tôi nhấp một ngụm vang nóng, bật .
“Em nghĩ… ngày mai giá cổ phiếu chắc lại tăng.”
Còn Phó Dịch ư?
Đó là ai?
Tôi không nhớ nữa.
Cuộc đời của tôi… mới chỉ vừa bắt đầu.
-Hết-