Ngày tôi quyết định ly hôn với Kỷ Tùng, chính là ngày sinh nhật mình.
Trên bàn cơm, tôi giả vờ như bông đùa, hỏi anh ta:
“Anh còn yêu em không?”
Kỷ Tùng cười nhạt, môi cong lên mà ánh mắt lạnh lẽo:
“Hơn ba mươi tuổi rồi, còn làm bộ làm tịch cái gì?”
Tôi cúi đầu, không đáp. Chỉ lặng lẽ liếc qua màn hình điện thoại.
Ảnh chụp hiện rõ: Kỷ Tùng ôm ấp một người phụ nữ khác, nụ hôn cuồng nhiệt.
Trong khung đối thoại, dòng chữ khiến tim tôi rét lạnh:
“Tôi, Kỷ Tùng, cả đời này chỉ yêu một mình em — Chu Tình.”
Tôi ngẩng đầu nhìn anh ta lần nữa, bình tĩnh hỏi:
“Anh tặng em một món quà sinh nhật nhé?”
Kỷ Tùng chẳng nghĩ ngợi, thuận miệng đáp:
“Muốn gì, em cứ nói.”
Tôi tháo chiếc nhẫn trên tay, đặt xuống bàn, giọng dứt khoát:
“Cho em một khởi đầu mới. Kỷ Tùng, chúng ta ly hôn đi.”