Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9fAnKCZL1C

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3 - Hải Đường

4

này, ta thường xuyên gặp Chu Diễn trong phủ. Hắn luôn là học trò yêu thích nhất của cha ta.

khi trở về từ Bắc Tề, hắn nhanh chóng trở lại trí của mình. Hoàng đế vô cùng sủng ái hắn, vấn đề trị thủy của mùa xuân năm nay còn vượt qua cả Thái tử, gây được vang lớn. Chỉ có người trở về từ chiến trường, Tạ Yến Các, mới có thể so sánh với hắn.

Ta ôm đàn, đi dưới hành lang, một lần nhìn thấy Chu Diễn ngồi trong sân.

Đang vào mùa hoa lê nở, những cánh hoa màu trắng rơi trên vạt hắn. Cha ta không ở đó, chỉ có mình hắn ngồi.

Khi không cười, ta mới phát hiện ra rằng, hắn thực sự là một người ở khoảng cách rất xa.

Như tuyết trên đỉnh núi, đẹp nhưng lại độc.

Vài cánh hoa lê rơi trên hành lang, ta cẩn thận không giẫm lên những cánh hoa ấy.

Dự định đi đến chỗ mẹ ta để luyện đàn, nhưng rồi quỷ thần xui khiến lại tiến về phía Chu Diễn.

Ta ngồi đối diện hắn.

“Tại Nhị hoàng tử luôn đến đây?”

Đã không trở về, hắn nên dành thời gian trong cung với mẫu hậu và phụ hoàng của mình. cũng nhiều năm chưa gặp.

Chu Diễn ngẩng đầu nhìn ta, mắt hắn mới sáng lên, nghe thấy nói của ta, cười như gió tháng hai.

“Phụ hoàng có nhiều tử và phi tần, mẫu hậu có đệ đệ để bầu bạn, ta thích sự yên tĩnh, mượn sân nhà ngươi để trốn tránh.”

Ta ôm đàn đặt xuống, đáp lại hắn: “Nói dối. Nếu không muốn cười thì đừng cười.”

Hắn trầm mặc, nụ cười dần nhạt đi.

“Nghe đàn không? Mấy ngày trước ta sáng tác một bản.”

Chu Diễn không nói gì, ta bắt đầu chơi đàn một cách tùy hứng.

Hoa lê rơi rơi, hắn lẳng lặng nghe.

đàn ngừng lại, hoa lê đã rơi đầy trên gối ta, Chu Diễn mới mở miệng:

“Đã ta không thấy hoa lê , ở Bắc Tề lạnh giá, không hay thấy hoa. khi ta mơ thấy Thượng Kinh.”

Chu Diễn trầm tư: “Mùa đông đầu tiên ta đến vương thành Bắc Tề rất khăn. Tuyết rơi đầy trời, ta bị sốt, tưởng như cánh hoa lê rơi vào sổ mục nát của mình.”

“Có một tòa tháp cao ở Bắc Tề tên là Trạch Tinh , ta từng lên đó nhìn. Tháp cao lắm, chỉ thấy những dãy núi xanh chắn ngang, không thể nhìn thấy dòng sông Hắc Thủy gợn sóng giữa Đại Chu và Bắc Tề, huống chi là Thượng Kinh…”

Hắn nhìn ta, bỗng nhiên dừng lại.

Ta thật sự không biết phải nói gì.

Chu Diễn trở về từ Bắc Tề, tính cách được mài giũa, ôn nhuận như ngọc, nhưng đoán được suy nghĩ trong lòng.

Ta nghe cha và thúc phụ bí mật thảo luận, cho rằng Nhị hoàng tử về kinh đúng thật là có phúc khí. Thái tử tầm thường, nhị hoàng tử Chu Diễn lại hội tụ đủ cốt cách, có thể làm nên đại sự.

Nhưng những điều này lại có hệ gì với ta? Ta chỉ mong hắn có thể mỉm cười vui vẻ gọi ta là “Khương Tú” một lần .

, ta nói: “Chu Diễn, có người vẫn luôn chờ đợi ngài.”

Dung phi nương nương, mẫu thân của Chu Diễn nhiều năm thịnh sủng không ngừng. Ngoài mỹ mạo trời sinh, còn có sự ăn năn của Hoàng đế vì đã gửi Chu Diễn làm tin.

Ai trong giới quý nữ kinh thành cũng biết Dung phi nương nương luôn nhớ nhung tử, đến nỗi Hoàng đế đã ra lệnh dọn dẹp mọi thứ liên đến Chu Diễn để tránh cho Dung phi nương nương nhìn vật nhớ người, thường xuyên rơi lệ.

Chu Diễn nhìn tàn hoa rơi trên đàn, nghe ta nói, ngẩng đầu lên, cong môi cười: “Ừm.”

Lòng ta phần nào yên tâm, nâng đàn lên.

“Ta đi luyện đàn đây, mẫu thân đang đợi ta.”

Hắn dậy, nhẹ nhàng gỡ những cánh hoa lê ra khỏi mái tóc ta, “Ừ” một .

Mùi hương trên người Chu Diễn dễ ngửi hơn cả hoa lê, làm ta cảm thấy không thoải mái.

Khi ta bước qua hành lang đến cuối đường, bất chợt quay đầu nhìn lại. Thiếu niên trắng dưới cây hoa lê đưa mắt nhìn theo ta, trái tim ta bất chợt loạn nhịp, nhanh chóng quay đầu rời đi.

Khi ta ôm đàn đến chỗ mẹ, mới biết ý không ở trong .

Mẹ và Ngọc nhân đều ở đó. Trên bàn có một số chưa được dọn đi, hóa ra toàn là vẽ của các công tử. Ta vội vàng quay mắt đi, mặt đỏ bừng. Nếu như chuyện hôn sự với Tạ Yến Các không bị hủy, bây giờ ta đã phải tập trung chuẩn bị hỷ phục.

Mẹ và mẫu gọi ta lại, mẫu nửa đùa nửa thật hỏi ta: “Khương Tú, ở xuân yến do Ấu Nghi tổ chức, có gặp công tử nào ý không?”

Ta hơi bối rối, nhớ lại hình ảnh Chu Diễn mỉm cười dưới cành đào, cuối cùng vẫn lắc đầu.

không gặp.”

Ngọc nhân hơi thất vọng thu hồi nhìn.

Mẹ ta chỉ vào một chồng trên bàn, nói thẳng: “Những này là ta và mẫu của cùng chọn lựa, xem có ai ưng ý không.”

Nói xong, mẹ ta cuối cùng không vui, lạnh nhạt nói: “Nếu không phải vì tên hỗn đản Tạ gia, làm nữ Khương gia của chúng ta lại phải chịu ô danh như vậy? Hắn ta thì , vẫn vui vẻ như không có gì xảy ra.”

Ta cúi đầu rũ mắt, lật qua những đó.

Lật mở họa đầu tiên, là thứ tử của Quốc công gia, ngoại hình cũng được, tính cách cũng tốt, nhưng không phải đích tử, không thể kế thừa tước .

họa thứ hai mở ra là trưởng tử của Liễu gia, dòng dõi thư hương gia, ngoại hình bắt mắt, nhưng tiếc là phía dưới có ghi chú, trong nhà hắn đã có hai phòng thiếp.

Ta liếc qua từng , nhưng đều là những công tử trước đây không đủ tư cách nghị hôn với Khương gia. Ta không muốn xem , quay đầu thì thấy hốc mắt mẹ đã đỏ ửng.

Ta quỳ xuống, chỉ biết nói khăn: “Là A Tú làm ô danh Khương gia.”

Ngọc nhân thở dài lắc đầu.

Mẹ vuốt ve đầu ta nói: “ trong lòng cũng đau khổ lắm phải không? Đáng thương A Tú của chúng ta xinh đẹp như vậy, lại bị người khác hắt nước bẩn lên.”

Thực ra, khi ta 14 tuổi cũng đã có cảnh tượng tương tự.

Lúc đó, Ngọc nhân và mẹ lật qua những cuộn sách như núi, những gia đình muốn kết thân còn tự mang đến. Mẹ và Ngọc nhân tìm kiếm một hồi, mẹ nói: “Đích trưởng tử Vương gia phía tây thành, ngoại hình thanh tú, gia đình hòa thuận, phẩm hạnh đoan chính, có thể là lang quân tốt.”

Ngọc nhân nói: “Thứ tử của quận chúa rất mến mộ Khương Tú, lại đỗ đạt công danh, như chi lan trước đình, tiền đồ rộng thênh thang.”

Lúc đó ta khăn lên : “Tạ gia môn phong thanh tú, có tử khoáng đạt hào hoa.”

Bây giờ ta chỉ nhẹ nhàng dập đầu xuống đất.

“Việc hôn nhân cứ để mẫu thân làm chủ.”

Khi ta bước ra khỏi , hoa lê trải dày khắp mặt đất, trắng như tuyết rơi vào ngày đông, ta cúi xuống nhặt một cánh hoa lê, thực sự nên như vậy, nghe cha mẹ, từ một cánh bước sang cánh khác, sống cuộc đời không khác biệt lắm với mọi người.

Tạ Yến Các không làm phiền ta, ta cũng nhẹ nhàng hơn nhiều.

Ngay từ đầu, vốn nên như vậy.

5

Biến cố tới nhanh, Hoàng hậu triệu tập các quý nữ vào cung để cùng ngắm hoa, nhưng lại chỉ nắm chặt tay ta, tán thưởng không ngớt.

Trong lòng ta chìm xuống, nhưng trên mặt vẫn phải nở nụ cười không chút sai lầm.

Hoàng hậu là thê tử kết tóc của Hoàng đế, nay đã hơn bốn mươi tuổi, không biết duyên cớ gì lại xuống sắc trông như đã năm mươi. Thái tử đã hai bốn hai lăm, trong phủ đã có Thái tử phi, trí Trắc phi vẫn đang còn trống.

Trong lòng ta cười lạnh, tin đồn Hoàng hậu đang gấp rút tìm Trắc phi cho Thái tử hóa ra là sự thật.

Hoàng hậu cười đến hiện nếp nhăn ở khóe mắt, nhưng ta cảm thấy tay bà nắm lấy tay ta ngày chặt.

Bà nói muốn ban cho ta một ngọc như ý. Ta vội vàng nâng váy quỳ xuống, tự nhận mình không có công đức, không dám nhận.

Hoàng hậu nheo mắt lại, tay thon dài đầu ngón tay dài bất thường, nụ cười ẩn giấu ý lạnh, ngữ điệu như ra lệnh:

“Bản cung ban thưởng, Khương tiểu thư cứ nhận đi.”

Một ngọc như ý do Hoàng hậu ban thưởng, nương xuất giá nào cũng có thể lấy làm của hồi môn để giữ thể diện. Nhưng ai không biết hiện tại Khương gia đang xem xét chuyện nghị thân, ai lại không biết trí Trắc phi bên cạnh Thái tử đang để trống, ngọc như ý này một khi được gửi đến Khương gia, ý đồ của Hoàng hậu quá rõ ràng, có lẽ không còn công tử nào muốn lấy ta .

Ta cảm thấy giận dữ, móng tay cắn sâu vào lòng bàn tay, lại không còn cách nào khác đành chuẩn bị tạ ơn. Nhưng bỗng nhiên nghe thấy âm thanh vang lên từ điện.

“Thì ra ngươi ở đây, tìm ngươi tốn công quá.”

Ta quay đầu nhìn lại, thiếu niên đầu đội kim , tay thêu mây từ ngược sáng bước vào, lóa mắt như nhật nguyệt. Chu Diễn mỉm cười chào Hoàng hậu, không coi ai ra gì, nhẹ nhàng kéo ta dậy.

Hắn quay lại cúi chào, vẻ mặt mang chút áy náy.

“Mẫu phi đã tìm Khương Tú từ , Diễn xin mượn nàng ấy một lát.”

Hoàng hậu gõ móng tay lên bàn, phát ra động, nhưng vẫn cười đến hiền hòa.

“Nếu mẫu phi của ngươi đang vội muốn gặp, bản cung cũng không giữ người lại.”

Thời điểm gặp Dung phi, ta mới hiểu tại bà được sủng ái suốt nhiều năm như vậy, cạnh ta trông như tỷ muội.

Dung phi xinh đẹp lộng lẫy, trách bộ dáng Chu Diễn lại xuất sắc như vậy.

Khi Dung phi nhìn thấy ta tỏ ra rất cao hứng, nhưng câu đầu tiên lại không phải dành cho ta. Bà quay mặt sang một bên và nói với Chu Diễn: “Hóa ra là nàng ấy à.”

Chu Diễn mỉm cười đáp lại: “Đúng vậy.”

Dung phi tháo chiếc vòng tay làm từ san hô đỏ từ tay mình và đưa cho ta, có vẻ muốn nói thêm điều gì đó. Nhưng khóc nức nở của thất hoàng tử trong vòng tay của nhũ mẫu đã khiến Dung phi không còn tâm trí nào để tiếp đãi chúng ta, toàn tâm toàn ý dỗ dành đứa bé.

Chu Diễn vẫn giữ thần sắc bình tĩnh, cung kính cúi chào rồi cáo lui.

Dung phi không hề ngẩng đầu, chỉ phất phất tay .

Khi ta và Chu Diễn bước ra khỏi điện, vẫn có thể nghe thấy khóc không dứt của đứa bé, lờ mờ còn nghe thấy giọng nói ôn nhu của Dung phi đang dỗ dàng thất hoàng tử. Ta không nhịn được mà nhìn Chu Diễn, hắn vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên, hình như không mấy tâm.

Sắc trời dần dần ngả xuống, nửa khuôn mặt của hắn bị cắt ngang bởi hoàng hôn, đẹp đến không thể tả.

Chu Diễn quay đầu lại với vẻ mặt buồn cười.

“Ta tốt bụng giải vây cho ngươi, ngươi lại nhìn ta với mắt đáng thương như vậy?”

Ta thành khẩn lắc đầu, hóa ra là ta hiểu lầm, có lẽ Dung phi không nhớ nhung tử của mình như những tin đồn trước đây. Trong cung điện của Dung phi, hai mẫu tử có vẻ mặt ôn hòa khi nhìn nhau, nhưng khi gặp gỡ lại lạnh nhạt, xem ra đã xa cách.

Đáng thương cho Chu Diễn, đã trải qua bao nhiêu sóng gió để trở về, có phụ mẫu huynh đệ đầy đủ, nhưng trong cả cung điện rộng lớn này, không có một ai thực sự mong đợi hắn.

Chu Diễn không chịu được nhìn đáng thương của ta, hắn tiến lại, nụ cười thêm ôn hòa:

“Khương Tú, ta sẽ tiết lộ cho ngươi một bí mật.”

Giọng nói ôn hòa ấy lại chứa đựng nỗi đau sâu kín, “Chuyện ta trở thành tin trước đây, thực ra là do mẫu phi của ta khóc lóc van xin phụ hoàng.”

Trước đại chiến với Bắc Tề, người được sủng ái nhất trong cung không phải là hoàng hậu hay Dung phi, mà là nữ Tạ gia, mẫu của Tạ Yến Các, Tạ Linh Vân và công chúa Bắc Tề, Tề Anh. Hai nữ nhân kinh tài tuyệt diễm, chia ra hai màu sắc xuân thu trong cung.

đấu hậu cung khiến Thánh thượng phẫn nộ, xử tử Tạ Linh Vân và Tề Anh, Bắc Tề đã nắm bắt cơ hội vấn tội Đại Chu, lấy c h e t của công chúa tiến quân xuống phía Nam.

Mười sáu châu Yến Vân bị chiếm đóng, tiền tài thành trì đã thỏa mãn cơn đói của Bắc Tề, nhưng một tin được sủng ái hơn cả thái tử còn làm tăng thêm vẻ vang cho chiến thắng của Bắc Tề.

Từ đó Bắc Tề đã hài lòng, không còn xuôi nam tiến đánh.

Hoàng thượng hài lòng, ít nhất giang sơn trong thời gian ngắn không còn nguy hiểm.

Hoàng hậu cũng hài lòng, thái tử ngu đần không còn phải đối đầu với một hoàng tử thông minh tài giỏi.

Dung phi cũng vậy, sự áy náy của đế vương còn dài hơn tình yêu.

Nhưng Chu Diễn, là một cờ bị bỏ rơi.

Là người duy nhất không viên mãn trong những người viên mãn.

Ta nhẹ giọng hỏi hắn: “Vậy mỗi lần ngài ở trên Trích Tinh nhìn ra, thì trông thấy gì?”

Chu Diễn nhìn ta, ngược lại là không tiếp tục cười, trong mắt đen kịt, có một nháy mắt ta cho là hắn sẽ nói thứ gì. Nhưng hắn chỉ là trầm mặc một hồi, mở miệng cười nói: “Ta đã nói qua, tầng tầng núi xanh, gì cũng nhìn không thấy.”

gì cũng nhìn không thấy.

Ta thở dài một hơi, lúc này mới nhớ tới phải nói cảm tạ với Chu Diễn, chỉ là như nào phòng ngừa cùng hoàng hậu kết thân, không khỏi để cho người ta đau đầu.

Ta đoan chính cúi người, Chu Diễn bắt lại cổ tay của ta, kéo ta lên:

“Khương Tú, trước mặt ta, ngươi vĩnh viễn không cần nói cảm tạ.”

Tâm ta rối loạn, đối diện mắt của hắn, tay trắng thêu mây cùng tay xanh lục của ta va nhau trong gió.

Ta nghe thấy hắn nói:

lúc ngươi lui thân, lúc trí chính phi của ta còn đang trống, lại lúc ta từ trước đến nay không cùng Hoàng hậu Thái tử qua lại, đắc tội một lần cũng không . lúc ngươi muốn nghị thân, lại lúc mẫu phi thu xếp cho ta thành hôn, ngươi nhìn xem, trùng hợp như vậy có lẽ là do ý trời? Có được hay không?”

Lòng ta loạn như bị gió thổi qua, hắn ép ta nhìn vào mắt của hắn.

Hoàng hôn giống như sắp tan mất, ta hồi mới hoàn hồn trở lại, nói lắp bắp: “Sắc trời đã tối, ta nên trở về.”

Ta vội vàng nâng váy rời đi, hệt như đang chạy trốn.

Thời điểm ta sắp lên xe ngựa thì bị gọi lại.

Không nghĩ đến hai chữ “Khương Tú” này còn có thể từ miệng hắn thoát ra.

Ta dừng một chút, xoay người lại, nắm lấy tay nhíu mày nhìn Tạ Yến Các.

Đầu hai lần gặp hắn đều không nhìn kỹ, thời gian qua đi hơn một năm, dáng dấp của hắn đã cao hơn. Lúc trước ta còn tới miễn cưỡng đến đầu vai của hắn, bây giờ ước chừng chỉ tới lồng ngực.

Khí phách của thiếu niên vẫn còn đó, nhiều thêm vài phần lạnh lẽo được rèn giữa ở sa trường.

Hắn đạp lên hoàng hôn đi tới, ta chỉ có thể nhìn hắn mỉm cười.

Hắn dừng bước trước mặt ta, ta vô ý thức lui về , ta đã không thể tiếp nhận cùng hắn khoảng cách ba thước.

Tạ Yến Các nhìn bàn chân lui lại của ta, tay khoác lên trên vỏ kiếm siết lại từng chút một, ta đoán hắn tức giận, từ trước đến nay chỉ có hắn ghét bỏ người khác, không có người khác ghét bỏ hắn, hắn đại khái có thể chịu đựng.

Hắn nhìn về phía ta.

“Khương tú, cách xa Chu Diễn một chút.”

Ta bỗng cảm thấy buồn cười.

“Ngươi thấy hắn ôn nhuận, nhưng biết được hắn có lòng dạ gì? Ở Bắc Tề bốn năm, ngươi có biết được hắn dẫn dụ mấy hoàng tử chém giết nội đấu như nào không, bản thân lại cực kỳ yên tĩnh bình yên vô sự?”

Tạ Yến Các nói tức giận: “Trên đời nhiều lang quân tốt như vậy, Chu Diễn là người ngươi không nên đến gần nhất.”

này nghe được tựa như hắn đã hy sinh rất nhiều. Hốc mắt ta nóng lên, nhưng vẫn muốn cười.

Ta đáp trả: “Cho như , nhưng liên gì tới ngươi?”

Tạ Yến Các, cho ta có làm gì cũng liên gì tới ngươi? Cùng Tạ Yến Các ngươi có liên gì?

Hắn ngừng lại, trên mặt hiện lên một tầng sương trắng.

Ta nói tiếp: “Thiên hạ nhiều lang quân như vậy?”

Khóe môi ta nhếch lên trào phúng, thấp giọng: “Trắc Phi của tử, thứ tử không thể kế thừa tước , Liễu công tử đã có thiếp thất, những nhà như vậy đều cùng Khương phủ nghị thân. Tạ Yến Các — Thật sự là, cảm ơn ngươi đã ban tặng. Bây giờ lang quân tốt trong thiên hạ hơn phân nửa đều không có liên tới ta.”

Ta bày bộ dáng không thể chịu nổi ra, tự đâm vào lòng mình máu me đầm đìa.

Tạ Yến Các lảo đảo lui về hai bước, nghe nói hắn trên chiến trường đơn thương độc mã đối ngàn quân thần sắc cũng nửa điểm không đổi, nửa bước không lùi.

Chính ta đang đau đớn khôn cùng, nhưng nhìn thấy bộ dáng thất thần của hắn lại cảm thấy thoải mái.

Hắn kiêu ngạo như vậy, nhưng cũng có thời điểm thất thố.

nương nhà ai, cắn răng nghiến lợi đi yêu, đi hận một người. Nước mắt giàn giụa còn đang cười.

Ta oán ngươi vui vẻ bên người khác, oán ngươi ngẫu nhiên nhớ tới ta liền hổ thẹn, oán ngươi bởi vì áy náy nên không thể không đến đề điểm cho ta.

nhưng ai cần người áy náy, ai cần ngươi thương hại?

Tạ Yến Các quay đi, ta phía hắn, thanh âm nhàn nhạt: “Ta chỉ có một nguyện, cầu quân thành toàn.”

Hắn dừng lại. Nắng chiều tan hết, trăng lạnh lẽo soi xuống như những sợi chỉ bạc.

Bóng dáng thiếu niên trong mắt đầy nước của ta trở nên mơ hồ, trong gió xuân lạnh bỗng trở nên đau nhức.

Ta nói: “Chỉ mong đừng gặp gỡ.”

Không gặp thì sẽ không biết được, không biết được ngươi trở về lúc cập kê, không biết được ngươi cùng người khác tâm đầu ý hợp, không biết được ngươi cùng người khác tam bái thiên địa.

Ta cho ngày nghe thấy người đời truyền Tạ lang quân cùng thê tử tình đầu ý hợp cử án tề mi, ta cũng có thể cười lừa gạt mình, năm đó hôn của ta đã c h e t trên chiến trường; Hắn mười chín, đã trở về trong giấc mộng để cưới ta. Về , cũng không cần đề cập tới .

Ta kiếp trước thiếu ngươi bao nhiêu, kiếp này ta dùng nước mắt dùng thể diện đến trả.

Chỉ mong không gặp, ngươi từ đây đừng xuất hiện tại trước mắt ta, chúng ta liền không ai nợ ai.

Tạ Yến Các xoay người lại, trăng bạc treo ở trên cao, khóe mắt hắn ửng đỏ, nhân gian vô tận phong lưu.

Tiểu tướng quân thẳng lưng lên.

“Ta cũng có một nguyện.”

“Nguyện mọi mong muốn của ngươi đều trở thành sự thật.”

trăng ngày hôm đó lạnh như vậy.

Ta nước mắt giàn giụa, cong môi mỉm cười.

Khi đó tuổi nhỏ tiên y nộ mã, không khỏi nghĩ đến về đúng là không gặp nhau .

Tùy chỉnh
Danh sách chương