Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9pUB6jBLsY
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
7
Chấp việc mình có người yêu là một quá trình cần thời gian, dù trong đó có phần diễn kịch.
Tôi ăn mặc thật xinh đẹp, lái chiếc mới đến đón bạn trai.
“Lục Duyệt Xuyên.”
đứng cạnh đợi anh, tôi nhìn một bóng dáng ăn mặc hoa lệ đi tới, nếu không biết còn tưởng anh chuẩn bị lên sàn catwalk.
Tôi mỉm với Lục Duyệt Xuyên, chủ động bước đến nắm tay anh.
Lục Duyệt Xuyên ràng cứng người lại, rất không quen với tiếp xúc thân mật này. Tôi còn đang nghĩ liệu anh ta có hất tay ra không, ai ngờ sau giây do dự, anh lại như buông xuôi mà yên.
?
Tôi lái , Lục Duyệt Xuyên ngồi ghế phụ. Tôi nghiêng người sang giúp anh thắt dây an toàn, khoảng cách đó đã không còn là phạm vi xã giao bình thường nữa. Tôi cảm được thở của anh dường như khựng lại.
Từ tốn thắt dây xong, tôi nhìn thẳng vào mặt anh hỏi: “Muốn ăn gì không? Không có thì tôi chọn nhé?”
Một lúc sau, giọng Lục Duyệt Xuyên vang lên, không được tự nhiên cho lắm: “Nghe em.”
Tôi đặt chỗ ở một hàng Tây.
Đến ăn, khách không ít, tôi Lục Duyệt Xuyên ngồi đối diện nhau, ngoài việc nhìn thức ăn, tôi chủ yếu chăm chú nhìn anh.
Người đàn ông trước kia mỗi lần gặp tôi là phải buông ra câu châm chọc, lại dưới ánh mắt của tôi mà lộ ra … như ngại ngùng, khiến tôi cảm một loại thành tựu khó tả.
Rất thỏa mãn.
Lục Duyệt Xuyên ràng chẳng có tí kinh nghiệm yêu đương nào. Suốt cả buổi tối, tôi càng chắc chắn việc anh đồng ý yêu tôi là do bốc đồng nhất thời.
Biết đâu anh đã hối hận rồi.
Thế lại càng vui.
Tôi có thể dựa vào danh phận bạn gái mà muốn làm gì thì làm.
“Lục Duyệt Xuyên, anh đi thế làm gì? Không định nắm tay em một cái sao?” – Tôi tươi nhìn người đàn ông phía trước.
Sau bữa tối, tôi chủ động đề nghị đi dạo phố.
Vừa nói xong, Lục Duyệt Xuyên liền khựng lại, sau đó ngoan ngoãn quay đầu, bước tới nắm lấy tay tôi.
Tôi cúi mắt nhìn tay anh, khẽ , rồi khẽ động, đan luôn mười ngón tay vào nhau.
Lục Duyệt Xuyên: “……”
Nhưng anh ta rất lạ, như chỉ cần chọc một chút là lại mềm nhũn, chẳng phản kháng gì cả.
Tôi kéo anh vào một cửa hàng quần áo, chọn tới chọn lui rồi lấy chiếc cà vạt ướm thử lên người anh, cùng hết.
Ban đầu còn định lôi cậu ấm Lục đi thử bộ đồ chơi trò “biến hình bạn trai” phiên bản đời thật.
Tiếc là thiếu gia này rất kén chọn, tủ đồ của anh có không ít thứ là hàng thiết kế riêng của các tạo mẫu nổi tiếng.
Tôi cũng không làm khó, lại chọn thêm cặp khuy măng sét.
“Không phải nói là đi dạo với em sao? Sao toàn đồ cho anh vậy?” – Cậu ấm Lục cùng cũng lên tiếng.
Tôi cong mắt, khẽ : “Em đang chọn cho anh mà.”
“?”
“Ừ, em vất vả lắm mới theo đuổi được anh, tặng cho anh thì sao chứ?” – Dù chẳng mất công theo đuổi gì mấy, nhưng tôi diễn rất nhiệt .
Ánh mắt Lục Duyệt Xuyên dừng trên mặt tôi giây, môi mấp máy như muốn nói gì đó, nhưng cùng lại thôi.
Cửa hàng tiếp theo là cửa hàng đồng hồ.
“Cô Chu, đồng hồ đôi cô đặt bên chúng tôi đã về, có muốn không?”
“Thật may mắn cho cô đấy, mẫu này rất được săn đón, là phiên bản giới hạn toàn cầu, có tiền cũng chưa chắc được đâu ạ.”
Đúng là, con người rất khó cưỡng lại bốn chữ “phiên bản giới hạn toàn cầu”.
Mặt số màu xanh, rất đẹp.
“Anh thích không?” – Tôi nghiêng đầu hỏi Lục Duyệt Xuyên.
“Em thích thì .” – Lục Duyệt Xuyên không có ý kiến gì, trông như đang móc thẻ ra.
Tôi tay hơn, đưa thẻ của mình: “Tính thẻ này nhé.”
Lục Duyệt Xuyên: “?”
8
Tôi đồng hồ lên tay anh, giọng nhẹ nhàng: “Đây là em cho anh, anh sẽ chứ?”
Lục Duyệt Xuyên có chưa hiểu , nhưng gật đầu.
“Vậy tốt rồi, coi như đây là kỷ niệm chúng ta ở bên nhau. Anh phải cho đàng hoàng đấy nhé.”
Số tiền này, với tôi hay với anh chẳng là gì, cứ xem như là bỏ tiền ra một đồ yêu thích.
Nhưng một được gắn lên cái gọi là “ý nghĩa”, thì phải biết trân trọng.
Tôi Lục Duyệt Xuyên chiếc đồng hồ đôi ấy.
Nói thật, đồng hồ đó lên tay anh nhìn cũng rất hợp.
Tôi nắm tay anh, chụp một tấm hình rồi đăng lên vòng bạn bè.
Anh đứng ngay bên cạnh, nhìn tôi, mặt như muốn nói gì đó lại thôi.
“Sao vậy, không muốn công khai , muốn yêu đương lén lút sao?” – Tôi hỏi.
“Không phải,” – Lục Duyệt Xuyên trông như chưa kịp thích ứng với mối quan hệ này, do dự một lúc mới nói, “Có phải… không?”
?
là đúng rồi.
Tôi nhìn anh một hồi, cơn nghiện diễn kịch lại trỗi dậy.
“Lục Duyệt Xuyên, anh đồng ý ở bên em, chẳng lẽ một chút thích cũng không có sao?” – Tôi hạ giọng, trong lời nói mang theo chút tủi thân dè dặt.
“Thích.” – Có Lục Duyệt Xuyên không chịu được bộ dạng này của tôi.
Nhưng lời anh nói, tôi chỉ tin ba phần.
Quan hệ giữa tôi anh bao năm nay là căng thẳng, đâu thể nói thích là thích ngay được.
Không trong bụng anh đang tính gì, nhưng đã vai bạn trai tôi, thì phải diễn cho tròn vai.
“Vậy thì được rồi.”
Bức ảnh đăng lên vòng bạn bè chóng được vô số lượt thả tim bình luận. Hội chị em của tôi đám bạn thân của Lục Duyệt Xuyên vào comment “chúc hai người trăm năm hạnh phúc”, ai nấy mang tâm trạng phức tạp, đọc lên còn buồn .
Dạo phố xong, tôi đưa Lục Duyệt Xuyên về .
Có lẽ là vì cùng cũng được giải thoát khỏi buổi hẹn với tôi, trông anh có như trút được gánh nặng.
Nhưng còn sớm đấy.
Lục Duyệt Xuyên vừa tháo dây an toàn xuống , tôi cũng làm theo.
“Em xuống làm gì?”
Tôi khoanh tay trước ngực, mỉm : “Chẳng lẽ chia tay mà anh không định ôm bạn gái một cái ?”
Lục Duyệt Xuyên lại khựng người, một lúc sau mới chậm rãi vòng qua đầu , đưa tay ôm tôi một cái – là ôm rất hời hợt.
Ngay lúc anh sắp buông tay, tôi vòng tay ôm ngược lại.
vòng tay qua eo Lục Duyệt Xuyên, tôi không nhịn được mà nghĩ thầm, eo anh đúng là khá thon – so với tỷ lệ người thì thật khá đẹp.
Tôi tựa đầu vào ngực anh, nhẹ giọng nói: “Lục Duyệt Xuyên, cảm ơn anh.”
Cơ thể anh tuy có cứng ngắc, nhưng đáp lại: “Cảm ơn anh cái gì?”
“Cảm ơn anh đã cho em một cơ hội.” – Tôi ngẩng đầu lên, hôn nhẹ lên má anh, thành công được mặt ngơ ngác của Lục Duyệt Xuyên.
Nói thật, nếu một ngày nào đó tôi thật yêu một người, có lẽ cũng không diễn ra được hiệu ứng thế này.
Tôi thật đang dùng thủ đoạn với Lục Duyệt Xuyên.
Mặc kệ anh có thích tôi hay không, màn kịch yêu này, tôi phải diễn đủ đã.
về đến , lại ba mẹ tôi đang ngồi trên sofa.
Hai người này gần đây xuất hiện cùng nhau nhiều, ràng là vì mấy cuộc xem mắt của tôi.
“Trì Trì, con về rồi ?”
Tôi khẽ đáp.
Ông Chu nghiêm mặt: “Con đã gặp người rồi, không vừa ý sao?”
Tôi ngồi xuống, nhìn hai người họ.
Từ góc độ con cái mà nói, tôi họ chỉ đang hành hạ nhau. Mẹ tôi mấy năm gần đây cùng cũng buông bỏ được phần nào, nhưng bà lại giống người chồng phản bội kia, cũng muốn tôi tìm một người đàn ông đáng tin lấy làm chồng.
Tất nhiên, không phải là mấy người mà ba tôi chọn.
“Ba, mẹ, con đang yêu rồi, những người kia con không đi xem nữa.”
“Con đang yêu? Với ai?” – Ông Chu nhíu mày, ràng là không vừa lòng, “Ba giới thiệu cho con mấy người ấy…”
Chưa ông nói hết câu, tôi ngắt lời: “Là Lục Duyệt Xuyên.”
“……”
9
Cái tên Lục Duyệt Xuyên đủ khiến ba tôi im bặt.
“Không phải hai đứa không ưa nhau sao?”
Tôi nhướn mày: “Ba, chuyện này mà ba cũng nghe được ?”
“Chưa từng nghe câu này sao? Ghét nhau là vì có , đánh nhau là do quan tâm. Con với anh ấy chính là đó đấy.”
Dù sao Lục Duyệt Xuyên cũng không có mặt ở đây, giữa tôi anh ta là thật hay giả chẳng phải chỉ cần cái miệng tôi nói sao là thành sao ?
Mẹ tôi thì hiểu tôi hơn, sau đó còn lén lút đến hỏi thật giả ra sao.
“Thật mà, thật đấy mẹ. Mẹ mà rảnh thì rủ hội chị em bạn dì đi chơi thư giãn chút đi. Đừng có theo ba lo chuyện hôn của con nữa. Ông ấy muốn bán con đi, mẹ cũng định bán con ?”
“Mẹ nghe nói tháng sau ba con định đưa đứa con riêng vào công ty. Nếu con thật yêu đương nghiêm túc với con họ Lục, chắc ông ấy cũng không dám ngang nhiên tước quyền con đâu.”
Mẹ tôi là người, nửa đời đầu tin vào yêu rồi lại bị yêu làm tổn thương đến tê tái.
Nửa đời sau thì chỉ mong chồng chết sớm, con gái giành được quyền lực.
Thông suốt thì cũng thông suốt rồi, chỉ là đôi lúc thích lo chuyện bao đồng.
“Không sao đâu, binh đến thì tướng chặn, nước dâng thì đất đắp.”
An ủi mẹ xong, tôi nhắn tin cho Lục Duyệt Xuyên mấy lần liền, báo rằng tôi đã về đến , tiện thể hỏi đi ngủ của anh, rồi dặn dò bạn trai phải ngủ sớm.
Lục Duyệt Xuyên nhắn lại, ngay sau đó tôi gọi điện cho anh luôn.
Cố chiếm nửa tiếng đồng hồ của anh, mãi mới chịu buông máy.
Theo như phân tích từ hội chị em có kinh nghiệm, đàn ông không thích người yêu quá bám.
Tôi cũng muốn thử xem Lục Duyệt Xuyên chịu đựng được đến bao lâu.
Nhưng không hiểu là bước nào sai rồi, chỉ biết rằng sau một tuần kể từ đồng hồ đôi với anh, tôi được một từ Lục Duyệt Xuyên.
Là một bộ trang sức được đấu giá tại buổi bán đấu giá.
Giá trị gấp hơn mười lần đôi đồng hồ kia.
“……Bộ hồng ngọc gai này là anh đấu ?”
Lúc trước tôi có xem qua danh sách đấu giá đó, cũng thích, nhưng nghĩ một lúc rồi thôi không tham gia.
Lục Duyệt Xuyên nói: “Em chẳng phải thích đồ trang sức màu đỏ sao? Anh nghĩ chắc hợp với em.”
Bộ trang sức này thật chạm đúng sở thích của tôi, làm tôi vui đến mức quên mất chuyện mình đang diễn vở yêu giả tạo này.
Đợi đến tỉnh ra thì… trên mặt Lục Duyệt Xuyên đã có mấy dấu son môi rồi.
Hôm nay màu son tôi dùng khá dễ bám.
“……”
Tôi áy náy, vội lấy khăn giấy lau mặt anh, nhưng kết quả là… mặt anh bị lau đến đỏ bừng, mà mấy dấu son cũng chẳng biến mất, trái lại còn bị tán ra.
Lục Duyệt Xuyên da trắng, lúc ngẩng đầu nhìn tôi, khuôn mặt giống như được đánh má hồng, vừa giống say rượu nhẹ, lại… đẹp một cách kỳ lạ.
Tôi lag một nhịp, buột miệng nói: “Hay là… em hôn nốt bên còn lại?”
Lục Duyệt Xuyên: “……”
cùng tôi cũng nhớ ra trong túi có mang theo khăn tẩy trang mini, nên giúp anh lau sạch hết.