Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUjrty3sB1
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
20.
Tôi và Cố Nam đến phố S.
Anh được đặc cách vào trường đại nhờ tích bơi lội xuất sắc.
phố S, không những lời đồn đại xưa.
Ngay khi nhập , Cố Nam đã bị đăng lên tường tỏ tình.
“Chà, chẳng phải là ‘nam thần toàn trường’ sao?” Tôi ngồi trong quán cà phê, vừa luyện xong đến hẹn hò với tôi, nói với ghen ghen.
Cố Nam hì hì ngồi xuống cạnh tôi.
“Nam thần gì chứ, chỉ trai hoa khôi Tống thôi.”
Tôi , đ.ấ.m nhẹ vào n.g.ự.c anh, tiện thể sờ thử.
Quả nhiên rắn chắc hơn nhiều.
Mỗi lúc thế này, tôi lại tất cả mơ.
Rõ ràng là lần thứ hai tôi đại , lại giống mới là đại thật sự.
Tham gia vô số cuộc thi, nhận vô số giải thưởng, một trai rất yêu tôi.
Không là cô gái đứng chờ dưới ký túc xá nam.
Thời gian cứ thế trôi qua, ấm áp và bình yên.
Chớp .
đã qua.
Đến 8 tháng 9 tôi 27 tuổi.
Tôi lịch treo tường, ngẩn ngơ rất lâu.
“Đã rồi.”
Cố Nam ôm tôi từ sau lưng, lịch: “Ừ, hôm nay, anh trở bàn em.”
Phải rồi.
Tôi , quay ôm lấy anh: “Mau chuẩn bị đi, không kịp giờ mất.”
Hôm nay là trận đấu cuối anh khi giải nghệ.
Rất quan trọng.
Ban đầu anh không muốn tham gia, muốn nhà với tôi.
tôi kiên quyết bắt anh đi, không muốn anh tiếc nuối chuyện gì.
Tôi tiễn anh ra cửa rồi lại nằm co trên sofa.
Không biết qua bao lâu, nhóm cấp ba lại sôi nổi, nói Trạch sắp kết hôn.
Rồi gửi một tấm .
Là Trạch với một phụ nữ.
Khác hẳn tấm , phụ nữ này ăn mặc đoan trang, gương mặt vài nét giống tôi.
Bạch Khả Nhi nhắn riêng cho tôi: “ Trạch đúng là yêu cậu đến tận xương tủy.”
“Thôi, tớ không dám nhận đâu.” Tôi đáp.
Nhóm vẫn đang rôm rả trò chuyện, màn hình tôi chỉ lại Trạch và cô gái kia.
Mọi thứ đã khác.
lại đang chậm rãi trùng lặp.
Lờ mờ, tôi lại thiếp đi.
Cơn ác mộng lâu rồi không gặp lại kéo tới.
Tôi vẫn co ro trên ban công, đầy bất lực, lần này tôi mở khung chat Cố Nam.
Vừa định gõ vài chữ thì chợt dừng lại.
Tôi thoát ra, gọi điện cho Cố Nam.
Dù đang thi đấu, anh vẫn bắt máy, lo lắng mà dịu dàng: “Đừng sợ, anh .”
Mọi sợ hãi tan biến trong nháy .
Tôi tỉnh lại trong tiếng chuông điện thoại.
Rồi nghe Cố Nam: “Tùy đi, dù gì cũng sắp giải nghệ rồi, cứ bảo là thiếu tinh thần thể thao cũng được.”
Tôi gắng ngồi dậy, mở liền Cố Nam đang đứng cửa sổ.
Cảm giác an toàn chưa từng ập tới.
Mũi tôi cay xè, nước lăn xuống.
“Sao anh về rồi?” Tôi khàn hỏi.
Anh cúp máy quay lại tôi, ngược sáng nên tôi không rõ nét mặt.
Chỉ biết anh cũng ấm áp ánh mặt trời.
Anh hỏi tôi.
“Trong nồi hầm canh đấy, ngủ quên rồi à, không anh nhà thì em sống sao ?”