Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1BAnlRIGgX
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Chương 12: Chuỗi sự thật
Cuối tháng Sáu, Nam Thành đắm mình trong nắng hạ, những tia nắng vỡ vụn hắt xuống mặt đường như ánh sao.
Nghĩa trang Hoa Trường, Nam Thành.
Tôi và Hàn Dã đứng cạnh nhau trên bậc đá xanh, ánh nắng nghiêng nghiêng cắt ngang hàng mi của tôi.
Sáu năm nay, tôi lại đếm những bậc thang nơi đây — ba mươi bảy bậc.
Tôi đưa tay đặt lên túi áo ngực bên trái.
Nơi đó có một tấm thẻ học sinh đã bạc màu — thẻ học sinh của Chu Húc Bạch.
“Khu C, dãy 17.”
Tôi lẩm nhẩm con số trong trí nhớ, loạng choạng vịn lấy bia mộ, khi nhìn rõ tấm ảnh trên bia thì giọng tôi chợt dịu lại.
“Húc Bạch, bọn em đến thăm anh đây.”
“Còn mang theo cả hoa anh thích nhất, và bánh ngọt của tiệm mà anh yêu thích nữa.”
Tôi lau sạch lớp bụi trước bia mộ, nhẹ nhàng đặt bó hoa kiếm lan và hộp bánh quê của bà ngoại xuống trước mộ.
Tôi đưa tay run rẩy chạm vào đôi mắt của thiếu niên trong ảnh, kể cho anh nghe nỗi nhớ bao năm qua.
Tay Hàn Dã buông thõng hai bên bất chợt siết lại, các khớp ngón tay trắng bệch.
Ánh mắt anh lướt qua đầu ngón tay đang run của tôi, rồi dừng lại nơi thiếu niên mười bảy tuổi trên bia mộ.
Tiếng ve đột ngột rít lên chói tai, như tiếng còi hú buổi chiều năm ấy.
Tám năm nay, tôi chưa từng quay lại gần bất kỳ nơi nào có nước.
Tôi sợ phải gợi lại ký ức về cái chết của Chu Húc Bạch.
Trong túi áo đồng phục anh vẫn còn viên kẹo sữa dâu mà tôi lén bỏ vào sáng hôm đó.
Ngày ấy hoa dành dành nở rộ hơn cả hôm nay, mùi hương hòa với mùi máu tanh lượn lờ bên xe cấp cứu mãi không tan.
“Thật ra hôm đó…”
Hầu kết Hàn Dã chuyển động, sợi dây chuyền bạc trên cổ anh lóe sáng dưới ánh nắng.
Tiếng sột soạt của cỏ phía sau bỗng ngắt lời Hàn Dã, tôi và anh quay đầu nhìn lại.
Khoảnh khắc đó, Hàn Dã cũng ngây ra.
Cuối cùng anh đã hiểu vì sao tôi có thể ở cạnh Giang Diễn Chi suốt sáu năm.
Vì Giang Diễn Chi và Chu Húc Bạch, thực sự giống nhau đến kinh ngạc.
Nhất là lúc này, Giang Diễn Chi mặc áo sơ mi trắng, đi về phía chúng tôi dưới ánh nắng.
Tôi chụp lấy cổ tay Hàn Dã, cảm giác đau nhói khiến anh tỉnh lại.
“Sao anh lại đến đây?”
Lời của Hàn Dã cũng kéo tôi về thực tại.
Giang Diễn Chi lặng lẽ tiến lại gần bia mộ, thân người tôi che gần hết nội dung trên bia nên anh không thấy rõ.
“Tôi…”
Giang Diễn Chi không biết nên bắt đầu từ đâu.
Những ngày qua, anh luôn theo dõi Giang Hoàn.
Khi thấy cô và Hàn Dã đến nghĩa trang, anh có linh cảm chuyện này liên quan đến Chu Húc Bạch.
Chu Húc Bạch giống như một người không hề tồn tại, anh không tra được gì, nhưng lại thật sự là một con người sống động đã từng hiện diện.
Anh quá tò mò, nên đã không kiềm được mà đi theo.
Tôi không để tâm đến anh ta, chỉ xoay người lại, tiếp tục nhìn tấm ảnh trên bia mộ.
Vượt qua bờ vai đang run rẩy của tôi, anh thấy gương mặt trong tấm ảnh đen trắng giống mình như hai giọt nước.
“Tránh ra!”
Giọng Giang Diễn Chi đầy nóng nảy giữa mùa hè oi bức.
Anh đưa tay định gạt tôi sang một bên, nhưng bị Hàn Dã giữ lại.
“Đừng chạm vào cô ấy!”
Hàn Dã siết lấy tay Giang Diễn Chi, gằn giọng:
“Anh không xứng—”
Lời còn chưa dứt, tôi đột nhiên đứng bật dậy.
“Kệ anh ta đi.”
“Hàn Dã, chúng ta đi thôi.”
Tôi kéo tay Hàn Dã, lướt qua Giang Diễn Chi, bước xuống núi.
Hàn Dã thở dài một tiếng, rồi cũng bước theo sau.
Giang Diễn Chi ngẩn ngơ nhìn vào tấm ảnh của Chu Húc Bạch, gương mặt giống hệt mình, chỉ khác một nốt ruồi nước ở đuôi mắt thiếu niên.
Anh vô thức đưa tay chạm vào khóe mắt mình.
Lại cảm thấy một chút ẩm ướt.
Anh vậy mà… đã rơi lệ?
Giang Diễn Chi đứng trước mộ Chu Húc Bạch suốt cả buổi chiều.
Xuống núi rồi, anh lên máy bay riêng trở về Kinh Thành.
Chương 13: Lưỡi dao báo thù
Giang Diễn Chi ngồi trên chiếc phi cơ riêng bay về Kinh Thành, bên ngoài cửa sổ, những tầng mây như bông gòn bị xé vụn.
Anh miết nhẹ chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út, cảm giác lạnh buốt từ kim loại tê rần cả đầu ngón tay.
Trên màn hình trong khoang, đoạn ghi hình tiết mục múa đơn của Giang Hoàn tại giải Liên Hoa đang phát lặp lại.
Cô trong màn hình nhẹ tựa cánh bướm, mỗi vòng xoay đều mang theo vẻ đẹp kiên cường đến quyết liệt.
Anh bỗng nhớ đến đêm hôm đó ở quán lẩu Nam Thành, dáng vẻ Giang Hoàn và Hàn Dã cười nói vô tư.
Đó là sự sống động mà anh chưa từng thấy.
“Chu Húc Bạch…”
Anh khẽ đọc cái tên ấy, như đang nhai nuốt một chiếc gai độc.
Khi vừa hạ cánh, Giang Diễn Chi lập tức đến phòng lưu trữ tại biệt thự cũ nhà họ Giang.
Ngay khoảnh khắc khóa mật mã mở ra, mùi đàn hương lẫn mùi ẩm mốc ào ra như một lớp bụi thời gian.
Cánh cửa kim loại nặng nề đóng sầm lại phía sau, Giang Diễn Chi bắt đầu lật tung từng tập hồ sơ trong phòng.
Mực bút máy đã lem trên trang giấy ố vàng, nhưng ba chữ “Chu Húc Bạch” vẫn sắc như kim châm đâm vào mắt.
Mười bảy tuổi, học sinh Nhất Trung Nam Thành, chết đuối.