Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4L9gnSyc2i
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
18
Nghe , khóe môi Mạt càng nhếch cao khinh thường.
“Hừ, còn dám tự xưng là người ta, đến tin cơ bản thế này cũng không biết.”
“Năm ngoái đã bị tung ra rồi! Người ta gọi là ‘phá nồi dìm thuyền, vượt ngầm qua kho’ đấy, hiểu không?”
“Một cờ đã chiếm trọn cả nhà họ Lận!”
Mạt nói không ngừng, nói đến mức bọt bắn tứ tung.
Tôi thì đứng sững sờ tại chỗ.
Cả người đắm chìm một sự thật—
Chứng tự kỷ của anh ấy… là giả?
Giả á?
thì lúc mới kết hôn, anh ta làm bộ thương,
Tôi còn bụng an ủi anh, nói không sao cả, nay ta là một nhà rồi.
Anh không biết, tôi có thể dạy anh.
Tôi không bao giờ ghét bỏ căn bệnh của anh đâu!
Khi ấy anh ta không hề chớp mắt, chỉ một mực gật đầu:
“Nặc Nặc, cảm ơn em.”
Cảm, cảm đầu anh!
Sớm biết anh có gia thế lợi hại như …
Tôi đã chẳng thèm gả cho anh ta!
Hai quả khổ qua thì còn có thể tìm niềm vui giữa nỗi khổ, cùng chung hoàn cảnh.
Một mình một quả thì chỉ có bị chà đạp thôi!
Tôi người đàn ông cách đó không xa đang phát biểu đầy đĩnh đạc, đến nghiến răng nghiến lợi.
Thế mà anh ta lại như chẳng cảm gì.
Bỗng nhiên đưa tay chỉ về phía tôi.
Giọng nói trầm thấp, xen chút kiêu hãnh:
“Có rất nhiều bạn bè truyền thông tò mò về cuộc sống riêng tư của tôi.”
“Hôm nay, tôi muốn chính thức giới thiệu với mọi người về người tôi .”
“Nhà thiết kế nổi tiếng của tập đoàn Thành Dương – cô Nhất Nặc.”
Tôi Lận Nguyên vốn đã bàn trước.
Tối nay công khai mối quan hệ.
Theo đúng kế hoạch,
Tôi phải lên sân khấu, đứng cạnh anh ấy.
Mạt sững sờ hoàn toàn.
Vẻ mặt còn khó coi hơn cả lúc khóc:
“Chị… chị thật sự là anh ta?”
Tôi cong môi cười lạnh.
Trực tiếp né tránh ánh mắt Lận Nguyên.
Quay người, xoay lưng rời đi.
“Là anh ấy, đúng.”
“Nhưng bây giờ thì không nữa.”
19
Lận Nguyên không chạy theo tôi.
Với tính do dự, lưỡng lự của anh ta,
Tôi không trăm , anh ta tuyệt đối không tiến nửa .
Không đúng.
Gì mà do dự?
Anh ta bày ra ván cờ lớn thế kia,
Rõ ràng là thiên tài!
Rõ ràng là đang chơi đùa với tôi!
Tôi đến đầu óc nóng lên, lập mở khung chat với “Cún Con”:
【Tôi muốn ly hôn!】
【Lần này không đùa nữa, tôi không muốn ở bên anh ta nữa!】
20
Thật ra tôi dùng nick “Cún Con” này cũng là để tránh tiếp xúc trực tiếp với Lận Nguyên.
Anh ta gọi cho tôi vài cuộc điện thoại.
Tôi thẳng tay chặn hết.
Tôi muốn thông qua thân phận này,
Nói rõ với anh ta rằng—
Đừng làm phiền tôi nữa.
Với trí tuệ của anh ta, sao có thể không hiểu?
Đã giả vờ trước mặt tôi bao lâu như , chắc chắn không dễ gì tự mình “rớt mặt nạ”…
Nhưng đúng lúc đó, tiếng chân trầm nặng vang lên sau lưng.
Giọng người đàn ông vang lên giữa làn gió đêm, vững vàng kiên :
“Không, anh không ly hôn.”
“Anh là chú chó nhỏ của em.”
“Ngoài em ra, anh cũng không cần.”
21
Không thể phủ nhận.
Đã có một khoảnh khắc, tim tôi đập dữ dội.
Nhưng chỉ là khoảnh khắc ấy thôi.
Ngay sau đó, tôi tháo túi xách xuống.
Ném thẳng người anh ta:
“Đùa tôi vui lắm đúng không, Lận Nguyên!”
“Tôi không đùa em!” Lận Nguyên đứng yên chịu đòn,
Nhưng giọng anh lại lớn đến mức chưa có.
“Tôi… chỉ là… khi tôi còn là một người mắc tự kỷ, em mới chịu tôi một chút, cho …”
“Cho anh giả vờ trước mặt tôi?” Tôi không kìm được, cầm lại chiếc túi anh nhặt lên đưa cho tôi, đập thêm một phát nữa.
“Còn nick ‘Cún Con’ đó, anh anh anh ngày nào cũng đội mặt nạ đó để lừa hả!”
Lận Nguyên gãi đầu, lúng túng nói:
“Tôi… ban đầu thật sự không dám nói chuyện với em, nhưng lại muốn biết em nghĩ gì, sau đó…”
“Sau đó gì?” Tôi cáu kỉnh hét lên.
“Sau đó,” anh ngập ngừng rất lâu, cùng hít sâu như lấy hết dũng khí mới nói được: “Chẳng phải… em cũng chơi rất vui sao?”
Cũng đúng thật.
Những lời không dám nói,
Đều nói hết qua nick đó rồi.
Hả? Không đúng!
Lệch chủ đề rồi!
“Chuyện ta đang nói là việc anh giấu tôi, giấu tôi lâu như ! Nếu hôm nay tôi không phát hiện, chẳng phải anh giấu cả đời sao?”
“Dĩ nhiên không phải!” Lận Nguyên đáp chắc nịch.
“Tôi tin anh chắc.”
Tôi lười tranh luận tiếp.
Xoay người rời đi.
Người đàn ông xưa nay luôn do dự rụt rè trước mặt tôi bỗng vươn tay,
Kéo tôi mạnh lòng.
Anh siết chặt eo tôi.
Tôi không mặt anh, nhưng có thể cảm nhận được hơi thở gấp gáp, căng thẳng phả bên tai.
Liên tục.
Đầy ắp.
“Tôi… xin em cho tôi một cơ hội giải thích.”
“Tôi thật sự không có ý giấu em.”
“Tôi chỉ đợi đến em rồi nói.”
Tôi hừ lạnh:
“Buồn cười thật, là không được nổi giận à?”
“Tính khí của tôi là kinh nguyệt chắc? Còn phải xem ngày hả?”
Thực tế chứng minh.
Ngay cả Lận Nguyên không mắc tự kỷ cũng không đấu nổi tôi.
Anh hít sâu một hơi, nét mặt nghiêm túc:
“Tôi hứa, hứa chắc luôn, ngày mai em hiểu hết.”
“Cho tôi một cơ hội được không?”
“Cún con” rúc đầu hõm cổ tôi.
Lăn qua lăn lại.
Tê tê ngứa ngứa.
Làm lòng tôi mềm nhũn.
“Lận Nguyên, anh phiền chết đi được.”
Tôi vẫn , cấu anh một :
“Tôi ghét anh chết đi được.”
“Nhưng tôi thích em.” – Lận Nguyên nói.
22
Hôm sau chính là tôi.
Lận Nguyên dẫn tôi đến biệt thự nhà họ Lận.
Không ngờ lại gặp người cha đã lâu không .
Ông ấy già đi nhiều.
Vừa tôi, ánh mắt ông thoáng qua vẻ bối rối:
“Ba… ba nghe em con nói con sống rất , đến xem một chút,” ông bối rối xoa tay, cùng chỉ gượng gạo nói được một câu: “Chúc mừng , Nặc Nặc.”
“26 tuổi rồi.”
ký ức, dường như chỉ trước 8 tuổi, bố mới gọi tôi như .
Khi đó mẹ còn sống.
tôi là một gia đình ba người rất hạnh phúc.
Sau này…
Tôi hít sâu một hơi, không thoải mái đổi sang chủ đề khác:
“Hôm qua Mạt làm phiền ba không ít nhỉ.”
Nó muốn gả cho Lận Nguyên, nhưng ba lại gả tôi cho anh ấy.
Chắc đến hộc máu.
“Ba sớm biết chứng tự kỷ của Lận Nguyên là giả rồi đúng không?”
“Cũng biết anh ấy là người thừa kế nhà họ Lận chứ gì, tại sao ba lại gả con cho anh ấy?”
Tôi biết nhỏ, ba luôn thiên vị em gái tôi hơn.
mọi thứ đẹp, luôn ưu tiên cho nó.
Chứ đừng nói đến hôn nhân hay đàn ông.
Ba khẽ kéo mép túi quần, người đàn ông một thời lẫy lừng, giờ đây cũng trở lúng túng.
“Nặc Nặc, dù con có tin hay không, thì ba cũng chưa gả con một cách tùy tiện.”
“Ba thật lòng hy vọng con hạnh phúc.”
“Lận Nguyên, nó con thật lòng, cũng rất có năng lực.”
“Chỉ có nó mới xứng với con.”
“Phải hạnh phúc nhé.”
Nói xong câu cùng, ông quay người.
Vội vã rời đi.
Giống như đang trốn chạy.
Trốn không chỉ là khỏi con gái,
Mà còn là khỏi người năm xưa sâu đậm nhưng chẳng thể cùng đầu bạc răng long.
Bản chất con người vốn lạnh nhạt.
Không có thể may mắn thoát khỏi.
Thế ông ấy cũng có cuộc sống mới.
Những năm tháng lơ là, lạnh nhạt ấy, chẳng qua cũng là một kiểu trốn tránh.
Trốn tránh việc bà ấy ra đi.
Ông dành cho con gái những điều nhất,
Nhưng lại không dám đối diện với tình thân của con bé.
Thật buồn, cũng thật tiếc.
May mắn thay—
cùng, cô gái ấy đã có sự nghiệp, trở thành người đẹp rạng ngời, còn có một chàng trai rất cô.
Một chàng trai thật , mới xứng với cô ấy.
23
Bên biệt thự nhà họ Lận.
Phòng khách lộng lẫy rực rỡ ánh vàng.
khung hình ghi lại ký ức của tôi lần lượt hiện lên.
Dưới góc của Lận Nguyên.
Năm 15 tuổi, lần đầu tiên gặp mặt.
Người ta đều nói tôi là một kẻ kỳ quặc.
Chỉ có em đến, hỏi tôi:
“Anh ơi, anh có muốn ăn bánh ngọt nhỏ không?”
Tôi ngẩng đầu, vừa vặn bắt gặp đôi mắt sáng lấp lánh của em.
Không biết, chứng tự kỷ của tôi là giả.
Thật ra ban đầu là mẹ kế tôi không nói chuyện.
Bà ta mỉa mai rằng: đứa trẻ này có phải bị gì không?
Biểu cảm chán ghét hiện lên gương mặt của cha.
Khiến tôi phải nghĩ cách để tồn tại ngôi nhà này.
Tôi bắt đầu giả bệnh.
Tự khiến bản thân trở vô hình.
Tất cả mọi người dần rời xa tôi.
Chỉ trừ em.
Tôi tìm mọi cách để có được phương thức liên lạc của em.
câu chữ tôi gửi đi, đều là thật lòng.
Tôi đã rất vui.
Bỏ đi lớp mặt nạ,
ta vẫn kết nối với nhau bằng linh hồn.
Tôi hỏi em, ước mơ của em là gì?
Em nói, muốn có một ngôi nhà.
Một mái ấm thuộc về riêng em.
Tôi biết cô Nhất Nặc của tôi rất xuất sắc.
Em có thể tự mình mua được bao nhiêu căn nhà tùy thích.
Nhưng em xứng có được điều nhất, nhất.
Đây là nhà họ Lận.
Khu đất vàng đắt giá nhất thành phố, căn biệt thự cổ lớn nhất.
Là động lực cho những lần tôi tưởng mình không thể tiếp tục.
Cuộc sống của tôi vốn tăm tối không ánh sáng.
Chẳng có nguyện ý ở bên tôi.
Em là đường bay duy nhất của tôi.
Tôi nguyện vì em mà bỏ tất cả.
Nguyện làm chú chó nhỏ trung thành nhất của em.
Giờ phút này.
Chiến thắng trở về tay tôi.
Đem dâng tặng cho em, làm quà tuổi 26.
Khoảnh khắc này.
Em có một mái nhà thật lớn.
một người – em rất, rất nhiều.
Chúc mừng .
.
24
Tôi cũng không biết vì sao lại bật khóc.
Có thể là vì căn nhà này… quá trời đắt!
Tôi thích chết mất!
Cảm động quá mà khóc.
Lúc làm thủ tục sang tên, mặt tôi vẫn đầy mắt.
Không quên hỏi Lận Nguyên một câu:
“Nếu sau này ly hôn, thứ này… có thể lấy lại không?”
Theo pháp luật thì… hình như là được đấy.
Nói tới đây, mắt tôi lại muốn trào ra.
Lận Nguyên vội vàng dỗ tôi:
“ à, ta không ly hôn đâu.”
“Không phải…”
Ý tôi là, vui mừng uổng công rồi.
Lỡ người ta có thể đòi lại thì sao?
Lận Nguyên như hiểu ra điều gì, vội nói:
“Anh đã nhờ luật sư lập hợp đồng chuyển nhượng tặng tài sản rồi.”
“Mọi thứ anh cho em đều được pháp luật bảo vệ.”
“Không chỉ là dựa mối quan hệ hôn nhân.”
Tôi cùng cũng yên tâm.
Lau mắt, tựa người anh.
gương mặt nghiêm túc của anh.
Tự dưng tim tôi khẽ động.
Tôi nghiêng đầu lại gần.
Hôn nhẹ lên môi anh.
, nhẹ nhàng nói:
“Lận Nguyên, thật ra, có thể, chắc là…”
“Em cũng thích anh rồi.”
Chỉ là tôi không tin tình cảm.
Không dám nói ra.
Lận Nguyên mỉm cười.
“Anh biết.”
25
Tình cảm của em tràn ra đôi mắt.
Làm sao anh không ra được?
Mỗi lần em tỏ ra thương.
Mỗi lần em nhún nhường vì anh.
Mỗi lần em chủ động tiến gần.
Anh đều cảm nhận được.
luôn trân trọng.
Chú chó nhỏ…
mãi mãi chủ nhân của mình.
Trung thành, không đổi thay.
(Kết thúc)