Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/4L9gnSyc2i

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

Để được bố mẹ tôi chấp nhận, trai tôi quyết định một mình sang châu Âu lập nghiệp.

Tôi đưa anh ấy toàn bộ số tiền tiết kiệm của mình – ba trăm triệu – làm vốn làm ăn.

Còn bản thân thì ngày ngày ăn bánh bao với nước lạnh.

Sống trong trọ cũ nát rẻ tiền, trần nhà rỉ nước, đến cả nhà vệ sinh cũng không có.

Mỗi tháng đều chắt bóp đồng, chỉ để hết tiền sang châu Âu cho anh.

lúc lên máy bay, Thịnh Gia xúc động nắm chặt tay tôi: “Nam Nam, em là người con anh yêu nhất đời này, chờ anh trở về, nhất định anh sẽ cưới em.”

Cho đến ngày đó, khi tôi đang làm thêm trên du thuyền.

Anh ấy quỳ một gối, hôn một người con khác.

Đồng nghiệp nói với tôi, đó là đại thiếu gia của nhà nhất thành phố A, đang hôn mối tình thanh mai trúc mã vừa du học trở về.

Nhìn đôi tình nhân ôm hôn nhau trong tiếng chúc phúc rộn ràng của đông.

Tôi đứng giữa đông, tay bưng khay, chết lặng như tượng gỗ, tim như bị dao cắt nhát.

Hóa ra anh ta là đại thiếu gia nhà , có một vị hôn thê môn đăng hộ đối, chứ nào phải vì tôi mà bỏ đi châu Âu khởi nghiệp như một kẻ tay trắng.

1

Khi tôi đang bưng khay, chạy đôn đáo giữa các bàn tiệc.

đông bất chợt dồn về một hướng, đồng nghiệp vội vàng kéo tay tôi:

“Bên kia có người hôn kìa! Đi xem thử đi!”

Tôi còn chưa kịp phản ứng, đã bị kéo đến chỗ đông người.

Rồi tôi nghe thấy giọng nói quen thuộc nhất đời mình vang lên:

, từ nhỏ hai ta đã lớn lên bên nhau như thanh mai trúc mã. ra anh đã thích em từ lâu rồi, chỉ là không dám nói ra.”

“Sau này em sang Anh du học, dù xa cách hai , anh luôn nhớ em, nghĩ về em, vì em mà giữ gìn bản thân. , em là người phụ nữ anh yêu nhất đời này. Em đồng ý lấy anh chứ?”

Người hôn chính là trai tôi – Thịnh Gia, người được hôn lại không phải là tôi.

Khoảnh khắc ấy, thời gian như ngừng lại, đầu óc tôi ong ong như bị nổ tung.

Trái tim như bị một bàn tay vô hình siết chặt, đau đến mức không thở nổi.

Đồng nghiệp hưng phấn kéo tay tôi nói:

“Đó chính là con trai nhà nhất thành phố A, và cô người yêu thanh mai trúc mã du học trở về của anh ta. Đúng là trời sinh một cặp!”

Tôi nắm chặt tay đồng nghiệp.

mày tái nhợt như xác chết.

“Cậu nói gì?! Anh ta là con trai nhà nhất?”

“Ừ, nghe nói anh ta chuẩn bị cho màn hôn này suốt nửa năm, chỉ để tặng cho nữ chính nay.”

“Nhìn kìa! Họ đang hôn nhau!”

Trong tiếng chúc phúc vang lên khắp .

Thịnh Gia dịu dàng hôn lên cô , cẩn thận như đang nâng niu một báu vật vô giá.

Tôi chợt nhớ đến những lần anh hôn tôi đây, luôn là hung hãn, vồ vập, chỉ lo trút giận bản thân.

Thì ra, anh cũng biết dịu dàng như thế này.

Buồn cười là khi đó tôi lại tưởng đó là tình yêu mãnh liệt anh dành cho tôi.

Tôi gắng hết sức, mới có thể chật vật bỏ chạy khỏi hiện trường.

Trong đầu quẩn quanh hình ảnh vừa rồi, tâm trí rối loạn, biết bằng cách nào mà tôi lên được boong tàu.

Tìm một góc khuất, chỉ muốn hít thở một không khí.

Tôi không hiểu chuyện gì đã xảy ra.

Thịnh Gia rời khỏi tôi nửa năm, sao lại trở thành con trai nhà , còn có cả vị hôn thê?

Là tôi nhìn nhầm, hay là anh ta sự lừa tôi?

Tôi nghĩ mãi không ra, định cho Thịnh Gia hỏi cho ra lẽ.

Không ngờ Thịnh Gia cùng thân tay cầm ly rượu lại đi lên boong tàu.

“Gia ca, giờ thì anh cưới được mỹ nhân rồi, chúc mừng nha!”

Thịnh Gia vẻ hớn hở, như người vừa có được cả thế giới.

Anh nâng ly rượu, cạn sạch một hơi.

Tên đấm anh một :

là đứa em tụi này cùng lớn lên, anh phải đối xử với cô ấy tốt vào đấy. Cô ấy đâu có con nhỏ người yêu nghèo hèn của anh đây.”

Những người khác nghe thấy liền nhao nhao phụ họa:

“Đúng đó, Gia ca. Anh ăn sơn hào hải vị chán rồi, thỉnh thoảng giả nghèo đi ăn món khai vị cũng không sao cả. Đàn ông mà, chơi bời vài cô cũng quá đáng. Chỉ là, đuôi này phải xử lý cho gọn, đừng để biết, làm cô ấy buồn.”

Thịnh Gia cười khinh một tiếng, hờ hững rít một hơi thuốc.

2

“Cũng phải nói , cô ta ngoài việc hơi ra thì đối với tôi lại rất si tình. Tôi nói dối rằng mình sang châu Âu khởi nghiệp cả nửa năm rồi, cô ta mỗi tháng dè xẻn đồng tiền cho tôi. Đây này, nay vừa mới thêm mấy ngàn euro nữa.”

Nghe anh ta nói vậy, cả liền phá lên cười.

“Mấy ngàn euro thôi á? Còn chưa bằng ly rượu nay anh uống đâu nhé, đại thiếu gia!”

Nghe những lời đó, toàn thân tôi lạnh toát, đến mức cắn rách môi mà không hề hay biết.

Như chợt nhớ ra điều gì, Thịnh Gia có tiếc nuối nói:

“Nếu không phải sắp quay về, tôi cũng không nỡ chia tay cô ta đâu.”

“Ê, lẽ anh lại thích cô ta rồi?” Một người anh em tò mò hỏi.

Thịnh Gia hít một hơi thuốc.

Nghe vậy, suýt sặc, liền phản bác ngay:

“Sao có thể chứ? Mấy người không hiểu đâu. Cô ta như con chó tôi đã huấn luyện tốt, ngoan ngoãn nghe lời, muốn gì cũng cho. nói trắng ra, cô ta chỉ là để giải trí thôi, chơi một thời gian rồi bỏ.”

“Đợi thêm một thời gian nữa, tôi sẽ bảo cô ta là khởi nghiệp thất bại, không còn mũi quay về gặp cô ấy. Chỉ mong cô ta đừng bám riết không buông là được.”

Cả lại cười rộ lên lần nữa.

Những lời còn lại, tôi không còn đủ can đảm để nghe tiếp nữa.

Tôi siết chặt điện thoại, cho Thịnh Gia.

Nhìn thấy anh ta thẳng tay từ chối cuộc , rồi lập tức đến một tin nhắn:

[Bé cưng à, anh đang bận việc, lát nữa lại cho em nhé. Yêu em!]

Ngay khoảnh khắc đọc được tin nhắn ấy, tôi suýt nữa muốn nôn ra.

Hóa ra tất cả yêu thương nồng nàn, lời thề non hẹn biển, chỉ là một ván cờ của những kẻ có tiền.

Tôi cố gắng nén cơn buồn nôn, nhắn cho Thịnh Gia một tin:

Bảo anh ta về nước.

Chuyện giữa tôi, cũng nên có một kết.

Tôi nghĩ, anh ta chắc cũng đang mong rũ bỏ được gánh nặng là tôi.

Quả nhiên, bao lâu sau, anh ta trả lời: “Anh về ngay.”

Trở về trọ, tôi bất giác nhớ lại kỷ niệm giữa hai tôi.

đây tôi chưa nghi ngờ Thịnh Gia sẽ phản bội mình.

Khi đó là anh chủ động theo đuổi tôi.

Giờ nghĩ lại, có lẽ chỉ vì gương tôi hơi vị hôn thê của anh ta, nên mới khiến anh có hứng thú.

Lần đầu gặp anh, là trong ty của khách hàng.

ty tôi – bên kiểm toán – được thuê đến để kiểm kê tài sản.

Đó là một việc phức tạp và kéo dài, nên tôi phải làm việc trực tiếp tại ty họ.

Muốn kiểm kê thì tất nhiên phải hỏi han khắp .

Những nhân viên trẻ thì dễ nói chuyện, vài vị lãnh đạo lớn tuổi thì khó chịu ra .

Ngay lúc tôi bị người bên kia chỉ tay mắng mỏ, Thịnh Gia xuất hiện, đứng ra bênh vực tôi.

Từ khi có anh, tôi không còn bị lãnh đạo làm khó nữa.

Khi ấy tôi không nghĩ nhiều, chỉ tưởng anh là nhân viên bình thường trong ty.

Không ngờ, anh lại là ông chủ.

Từ lúc quen tôi, Thịnh Gia luôn quan tâm chăm sóc.

Dẫn tôi đi khắp làm quen với ty.

Trưa nào cũng đi lấy cơm sớm để dành phần cho tôi.

Anh bảo không ai chịu ăn chung với mình, xin tôi thương tình ăn với anh cho đỡ buồn.

Một đại thiếu gia cao cao tại thượng lại chịu ăn cơm căng tin vì tôi – một cô bình thường, sự khiến tôi cảm động.

Từ đó, tôi thành ăn trưa.

Tôi không thích ăn cà rốt hay ngò, anh đều tự động gắp vào bát mình.

Còn suốt ngày bám theo tôi như đuôi nhỏ.

mạnh mẽ đến mấy cũng khó chống lại đàn ông dai dẳng, huống chi Thịnh Gia lại luôn dịu dàng và chu đáo với tôi.

một, trái tim hai đứa ngày càng xích lại gần nhau.

Khi dự án sắp kết thúc, Thịnh Gia cuối cùng đã tỏ tình với tôi.

tôi bắt đầu sống chung, và tình yêu tôi dành cho anh cũng ngày một sâu đậm.

Còn bây giờ, tất cả sắp phải kết thúc rồi.

3

Ngày sau.

Thịnh Gia đã về nước.

Tôi định vị cho anh.

Từ sau khi anh đi, để tiết kiệm chi phí, tôi đã dọn ra khỏi cũ.

mới không có điều hòa sưởi, lại đúng lúc tôi tới kỳ.

Đau bụng như thể bị dao cứa, thì gió lùa tứ phía.

Tôi đau đến mức không thể xuống giường, chỉ còn biết nằm im chịu đựng.

Thịnh Gia vội vã đến , vừa bước vào thấy hoàn cảnh như vậy, lông mày lập tức nhíu lại, ánh mắt đầy vẻ chán ghét.

này rẻ hơn , cũng tồi tàn hơn nhiều.

Có những ngày mưa, tôi phải cầm chậu hứng nước từ trần nhà bị dột.

Vì vậy, trần nhà loang lổ vết ố xấu xí.

Anh đứng cách tôi một khoảng khá xa, cả người cứng nhắc, cứ như sợ bị dính phải thứ gì bẩn thỉu.

dường như nay anh không hề quan tâm đến tôi, thậm chí còn có vẻ nôn nóng, giọng nói thiếu kiên nhẫn:

“Em anh về là vì chuyện gì? Đừng làm loạn lên nữa được không?”

“Anh đang trong giai đoạn khởi nghiệp, rất bận. Em cũng biết giá vé máy bay không rẻ.”

“Tất cả những gì anh làm là vì tương lai của hai đứa mình.”

“Em hiểu chuyện một đi, sau này nếu không có chuyện gì lớn thì đừng anh về nữa.”

Tôi không nói gì.

Tôi chưa đủ hiểu chuyện sao?

Chính vì quá hiểu chuyện, nên tôi mới bị anh lừa suốt ba năm.

Ba năm thanh xuân – tôi lẽ không xứng đáng có một tình yêu tốt đẹp hơn sao?

Chương 2 ở đây nha:

Tùy chỉnh
Danh sách chương