Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/3VcDXCRvwO

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

3

Tôi vừa uống Coca, vừa bật nguồn điện dự phòng của nhà trú ẩn.

Cùng với vài tiếng “tít tít”, tất thiết bị lại khởi động trở lại.

Kiếp trước, thời điểm này, siêu thị chật kín người, cũng đông nghịt.

Bãi đỗ xe siêu thị không còn lấy một chỗ trống, tôi lái xe lòng vòng rất lâu mà không tìm được chỗ đỗ, cùng đành dừng tạm ven đường.

điện khiến điều hòa và hệ thống thông gió của siêu thị tê liệt hoàn toàn, mùi thực phẩm ôi thiu trộn lẫn với mùi mồ hôi người, bốc lên một mùi hôi nồng nặc khó chịu.

“Đừng chen nữa! Anh đạp lên chân tôi !”

“Phía trước có thể nhanh lên không? Không thấy dài phía à?”

“Sao lại không quét được mã QR? Tôi có mang tiền mặt!”

Có người vất vả lắm mới tìm được một chai nước, vừa cầm lên thì bị người khác lao đến giật phăng đi, còn gào lên: “Tôi thấy trước!”

Tiếng cãi vã và chửi rủa vang dội, mọi người như phát điên, điên cuồng càn quét hết tất hóa trên kệ. Những thứ dễ quản như mì gói, bánh quy, bánh mì đều đã bị vét sạch từ lâu. Khu đồ tươi vì điện nên thịt bên trong đã bốc mùi nồng nặc.

Bên cạnh truyền đến tiếng bước chân lo lắng của , nhớ lại động vật thường có biểu hiện bất thường trước thiên tai, tôi lập tức đứng dậy tivi, phát hoạt hình chó đã tải sẵn từ trước, đó ra tủ lạnh lấy một bát đá đậu xanh lạnh, cố gắng xoa dịu cảm xúc bất an của nó.

sáp mũi vào bát, liếm lấy liếm để, lông quanh miệng bị đá lạnh ướt, dính bết lại. Tôi vội rút khăn giấy lau sạch nó.

Sức ăn của rất lớn, ăn xong đá lạnh ngon lành, lại có phim hoạt hình gây phân tâm, nó lập tức chuyển sang tư thế nằm sấp thoải mái như một vịt phơi nắng.

Nhìn dáng vẻ đầy cảm giác an toàn của nó, trong lòng tôi cùng cũng dâng lên một tia mãn nguyện.

10

Ngày thứ nước điện, toàn bộ hệ thống vận hành của thành phố hoàn toàn tê liệt.

Radio phát thông báo khẩn cấp của chính phủ:

“Xin toàn thể cư dân chú ý, thảm họa siêu nhiệt độ đang tiếp diễn. Hiện tại nhiệt độ ngoài trời đã vượt quá 70 độ C, tuyệt đối không được ra ngoài vào ban ngày. Nhắc lại, tuyệt đối không được tiếp xúc ánh nắng ban ngày…”

Nhiệt độ tiếp tục tăng vọt, ven vỉa hè, đầy những cây cối đã bị nắng thiêu khô, trên đường nằm rải rác người không còn nhúc nhích.

Thi thể cứng ngắc, vặn vẹo, trông như đã chết từ lâu.

Tôi nhìn cảnh tượng tàn khốc bên ngoài cánh cửa, trong lòng dâng lên một nỗi sợ hãi.

Kiếp trước, tôi cũng đã bị luộc như vậy.

Ngày đầu tiên tận thế đầu, Trần Nguyên không đến tìm tôi.

Ngày thứ , không thấy hắn.

Cuộc mỗi ngày của tôi diễn ra đều đặn và yên bình: ăn cơm, ngủ, chơi với .

Ban ngày, đường phố bên ngoài vắng tanh không một bóng người. Tới ban đêm, ánh sáng đỏ chói chang dần tan biến, nhiệt độ mới hạ xuống đôi chút. Trước cửa những cửa tiệm mới đầu xuất hiện vài người sót.

Có người thành thạo cạy cửa tiệm tìm kiếm vật tư còn sót lại.

Có người không tiếc mạng , để giành giật lấy một chai nước, một ổ bánh mì.

Nước và lương thực đã trở thành tiêu chuẩn mới để định giá mạng và tài sản.

Tối ngày thứ ba, khi tôi lại camera ở cửa trạm nước, một bóng dáng tiều tụy xuất hiện trong khung hình.

Áo thun trên người hắn bị xé rách tả tơi, mặt đầy những vết thương đang rỉ máu.

Là Trần Nguyên.

Xem ra việc tôi tích trữ hoá trước đó đã khiến hắn bị nhiều người ganh ghét.

Gương mặt hắn đầy thù hận, cứ như muốn xé xác tôi ra.

Nhưng khi tiến đến gần, hắn lại cố nặn ra một nụ cười, giọng nũng nịu đáng thương vang lên:

bối ơi, cửa đi mà, là anh – Trần Nguyên đây, anh biết đang ở trong đó!”

Tôi mỉm cười, ấn nút trò chuyện trên màn hình giám sát:

“Trần Nguyên, anh không biết nhà tôi có lắp camera đúng không? Tôi cảnh cáo anh, đi được bao xa thì cút bấy nhiêu. Anh đến đây định gì, trong lòng anh tự biết rõ.”

Trần Nguyên rõ ràng khựng lại một chút, hắn nhìn quanh bốn phía, cùng cũng nhìn thấy camera ở góc tường.

Ngay đó, nụ cười trên mặt hắn càng rạng rỡ hơn:

“Tiểu Vũ, anh còn có thể nghĩ gì chứ? Bên ngoài loạn thế kia, anh đến để vệ đấy!”

là phụ nữ, không có đàn ông vệ thì sao được?”

Tôi bật cười thành tiếng:

“Anh lấy gì để vệ tôi? Lấy cái áo thun rách như giẻ của anh à?”

Nụ cười trên mặt hắn đông cứng lại, miệng còn cố biện bạch:

“Anh chẳng qua là không đề phòng thôi, giờ tình hình khác . Tiểu Vũ, nếu anh nghiêm túc, có thể vệ !”

“Anh xin đấy, anh vào đi, trâu ngựa cũng được mà!”

“Không cần ,” tôi từ chối, “nhà tôi chật lắm, không nuôi nổi trâu ngựa như anh.”

“Đám xóm của anh không tìm thấy đồ, đánh anh một trận phải không? Đau không? Sao anh không với họ là đồ ở chỗ tôi, biết còn bị đánh ít hơn cái?”

đến đây, Trần Nguyên cùng cũng không thể giả vờ được nữa:

đ* kia! Tôi biết ngay là cô giở trò! Đống đồ đó vốn là của tôi! Tôi việc gì phải chia bọn chúng! cửa! Trả lại hết tôi!”

Tôi nhìn hắn, cười lạnh:

“Anh quên à? Đống đồ trong nhà anh cũng là tôi mua đấy.

Anh để ở nhà tôi, thì nó là của tôi.”

Không muốn thêm những lời mặt dày của hắn, tôi tắt luôn cuộc trò chuyện.

Trần Nguyên thấy tiếng bị ngắt máy, tức đến mức đầu chửi bới om sòm, hắn điên cuồng đập cửa:

cửa! Thời Vũ! Cô cút ra đây tôi!”

“Đừng tưởng cô trốn trong đó là tôi không gì được! Đợi tôi vào được xem tôi xử cô thế nào!”

Tôi tắt tiếng của camera, không muốn những lời thô tục của hắn nữa.

Trần Nguyên đập rất lâu, thấy cửa không nhúc nhích, hắn đầu đi vòng quanh trạm nước tìm đường đột nhập.

Tôi lấy từ túi ra miếng snack bò khô, một miếng đưa , một miếng tôi từ từ nhai.

Hắn không biết, ngày qua không một người muốn đột nhập vào trạm nước, nhưng cùng đều phải ra về trắng.

Hắn càng không biết, trạm nước là tuyến phòng thủ đầu tiên của tôi, bên trong hoàn toàn không có vật tư, càng không có tôi.

Trong ống kính, ánh mắt Trần Nguyên dừng lại ở ống nước bên ngoài tường.

Hắn nhìn chằm chằm vào camera, ánh mắt hung tợn, như thể đang : “Đợi tao vào được sẽ giết chết mày.”

xong, hắn vừa dùng vừa dùng chân, đầu chật vật leo lên.

cùng, trước khi sức lực cạn kiệt, hắn cũng bám được vào bậu cửa .

Hắn vui mừng giơ , định kéo cửa sổ ra.

Cảm giác sắp chiến thắng khiến đầu óc hắn mụ mị.

Hắn không hề chú ý, mình đã chạm vào lưới điện.

“Xẹt…”

“Xẹt xẹt xẹt…”

Luồng điện liên tục phóng ra bao trùm toàn bộ cơ thể Trần Nguyên.

Miệng hắn há to, toàn thân co giật dữ dội, giống như một côn trùng bị xịt thuốc trừ sâu.

Dòng điện siết chặt lấy hắn, lúc này hắn muốn buông cũng đã muộn.

Tôi nhìn camera một lúc, sợ để xác treo lâu sẽ ảnh hưởng đến lưới điện, vài giây , tôi tắt công tắc điện.

Ngay khoảnh khắc dòng điện ngừng, tứ chi hắn mềm nhũn, người cứng đờ rơi thẳng từ trên tường xuống, không còn chút hơi thở nào…

11

Nhìn thấy Trần Nguyên cùng cũng nhận quả báo, tôi tắt camera, cầm theo dây dắt chó, cùng đi ra cửa của nhà trú ẩn.

đợt siêu nhiệt chắc chắn sẽ xảy ra lũ lụt, tôi phải tranh thủ trước khi nước lũ đến, tìm một nơi đủ cao ở núi có thể tránh mưa.

Tương lai giông bão phía trước, nhưng tôi tin rằng tôi và nhất định có thể vượt qua hiểm cảnh, bước tới thế giới mới tràn đầy hy vọng.

【Ngoại truyện – Trần Nguyên】

“Cộc cộc cộc…”

Cánh cửa sắt chống trộm của phòng 101, tòa 7, khu dân cư Lan Sơn vang lên tiếng đập thình thình.

Ngoài cửa, toàn là những gương mặt quen thuộc với Trần Nguyên: ông nhà bên phòng 102, người đàn ông ở phòng 201 và 202 trên.

Bọn họ vây quanh trước cửa nhà Trần Nguyên, chuẩn bị thực hiện lần “mua sắm 0 đồng” đầu tiên của tận thế.

hôm trước tôi thấy bạn gái nó gọi xe tải, chạy tới chạy lui bận, chuyển vào nhà không ít đồ .” Ông nhà 102 .

Người đàn ông phòng 202 tiếp: “Tôi đi về cũng thấy. Nhà nó chắc chắn có đồ ăn và nước!”

Trần Nguyên thấy những lời bàn tán đó mà không dám tới gần cửa, cũng không dám bước đến mắt mèo.

Hắn hạ giọng, đủ để mình , lầm bầm chửi rủa.

“Lũ nghèo rách, bình thường gặp mặt thì cười hề hề như chó, bây giờ lại dám tới đập cửa nhà tao!”

“Đợi chuyện này qua đi, xem tao xử chúng mày thế nào! Một lũ không biết điều…”

Chưa dứt lời.

“Rầm!” một tiếng, ổ khóa cửa chống trộm bị phá tung, ông là người đầu tiên xông vào, môi ông ta nứt nẻ, hốc mắt trũng sâu, còn cầm một dao róc xương.

Khoảnh khắc cánh cửa bị phá, toàn bộ vẻ giận dữ và khinh bỉ trên mặt Trần Nguyên biến không còn dấu vết, thay vào đó là một nụ cười cầu hòa gần như khúm núm, hoảng loạn.

Hắn khom lưng, cúi người, bước ra nghênh đón người kia.

“Anh , anh ! Có gì cứ từ từ , mọi người đều là xóm mà, gì căng vậy…”

Giọng hắn run rẩy:

“Tôi cũng nước ngày nay , đang lo chết đây…”

Ông cười khẩy, dao trong thẳng vào Trần Nguyên:

“Bớt xàm đi! Tưởng bọn này mù à?”

đám xô Trần Nguyên ra, đầu điên cuồng lục tung khắp nơi.

Đầu tiên là xông vào bếp và phòng ngủ, lật tung mọi thứ.

Nhưng ngoài vài ổ bánh mì mốc meo, họ chẳng tìm thấy gì.

“Đm! Đồ ? Không phải xe à?!”

“Xuống hầm tìm! Nhà nó có hầm nữa!”

đám cướp lấy chìa khóa của Trần Nguyên ùa xuống hầm.

Trần Nguyên nhìn về cánh cửa chống trộm bị cạy , một nỗi sợ hãi còn sâu hơn bị cướp bóc trào lên trong lòng.

Trong tận thế, một căn nhà không có cửa…

…có nghĩa là: cái chết.

-HẾT-

Tùy chỉnh
Danh sách chương