Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9fAnKCZL1C
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
4
Cúp điện thoại, tôi vớt tôm chín nồi ra, bày lên bàn, chia đôi cùng ông nhà ăn.
Chiều, lúc đang nhảy múa mấy bà bạn già công viên, con rể gọi tới.
Vì đang bật nhạc, tai tôi lại kém, nên tôi bật loa .
Không ngờ vừa bắt máy, con rể gào lên:
“Đồ già không điều, mẹ nhận hai vạn thôi , dám khóa luôn cả thẻ con!”
“Mẹ đúng là cố tình phá chuyện tốt giữa con và Tiểu Lệ, già rồi mà giở trò!”
“Con sẽ đưa bố mẹ con lên Thâm Quyến hưởng phúc, mẹ phải mau mau gom tiền giúp con và Tiểu Lệ đổi sang nhà to hơn. Nếu không, sau này đừng hòng con Tiểu Lệ nhận mẹ nữa!”
Đúng lúc ấy, nhạc dừng lại, mấy bà em đều kinh ngạc nhìn tôi.
đó một người hồi trẻ từng khuyên tôi nên thêm nữa.
Khi đó tôi gân cổ cãi: “ nhiều làm ? Một thôi, nuôi tử tế là đủ rồi!”
Giờ hay rồi, để bà ta dịp chê .
Tôi tức đến mức huyết áp vọt lên, lập tức mắng xối xả vào điện thoại:
“Tôi thấy da mặt anh chắc là xé trái dán qua phải rồi đấy, một không xấu hổ, kia dày vỏ cây!”
“Não anh chắc đang ngủ đông hết rồi ? đòi tôi góp tiền mua nhà to, tôi góp tiền mua mộ anh cần không?”
“Anh muốn đưa bố mẹ anh hưởng phúc tự lo lấy, bám vào bố mẹ vợ anh thấy vinh quang lắm sao?”
“Tôi lấy hai vạn tệ sao? Tôi chăm sóc cả nhà ba người các anh lâu vậy, thuê giúp việc cũng không rẻ đến mức đó đâu nhé!”
“ rảnh rỗi gọi điện sủa vào mặt tôi, sao không học lại cách tôn trọng người lớn ?”
Nói xong câu đó, tôi dứt khoát cúp máy, tiện tay kéo luôn hắn vào danh sách chặn cuộc gọi!
Sảng khoái vô cùng!
Các bà em nhìn tôi chằm chằm, đặc biệt là cái bà Phan Hồng kia.
“Ơ kìa, chẳng phải cứ khoe con rể tốt cỡ nào, hiếu thảo cỡ nào ? Sao mới từ nhà con rể về trở mặt rồi?”
“Hồi đó tôi bảo nên thêm một , kiểu cũng hiếu thuận, nào? Nói trúng phóc nhé!”
Tôi hít một hơi thật sâu, kéo khóe miệng lạnh:
“Bà chẳng ba đấy ? Tôi cũng chẳng thấy ba nhà bà hiếu thảo cam!”
“Con thứ hai nhà bà mới hôm rồi đưa mẹ vợ du lịch, sao không đưa bà theo? Là vì bà bẩm không thích chơi đấy ?”
“Bà…”
Phan Hồng bị tôi phản đòn đến cứng họng, mặt đỏ bừng gan heo.
Tôi chẳng buồn để ý đến bà ta, nhặt áo khoác vừa cởi lúc nhảy múa xong rồi quay người về nhà.
Đài truyền hình mời tôi đến dạy một buổi chuyên đề lịch sử.
Nếu đón nhận tốt mỗi tháng tôi lại thêm một khoản nhập kha khá.
Vì , tôi chuẩn bị mấy ngày liền, đầy tự tin.
Ngày hình, tôi cẩn thận tắt luôn điện thoại.
phòng hình, tôi đang cùng MC nói chuyện ống kính một cách trôi chảy.
Bất chợt vang lên tiếng ồn ào:
“Mẹ ơi! Mẹ ơi! Đừng ngăn con! Con tìm mẹ con! Con là con gái bà ấy! Gọi bà ấy ra đây, con chuyện quan trọng muốn nói!”
Tôi nhíu mày.
tai nghe vang lên tiếng đạo diễn quát: “Một chương trình quan trọng này sao lại để người dễ dàng phá rối?”
Lúc đó, Lệ vẫn đang la lối om sòm cửa.
Tôi đành xin lỗi mọi người đoàn, xin nghỉ năm phút để hình lại sau.
Tôi tháo tai nghe, gỡ bảng tên, bưng một cốc cà phê nguội, kéo cửa kính phòng ra.
Thẳng tay dội cốc cà phê đó lên mặt Lệ, đang giằng co nhân viên.
“A!”
Lệ con gà ướt nước, lập tức mềm nhũn.
5
“Mẹ! Sao mẹ lại đối xử con mặt bao nhiêu người?”
“Con là con gái ruột mẹ mà! Mẹ không nghĩ mặt mũi con sao?”
Im lặng một lát, Lệ lau nước trên mặt, giậm chân hét lên bất mãn.
Tôi khoanh tay ngực, lạnh lùng nhạt:
“Cô mình là con gái tôi ? Không tôi đang hình chương trình ?”
“Cô không sợ phá hỏng công việc tôi, tôi giữ thể diện cô làm ?”
Nghe xong, Lệ lập tức nở nụ nịnh nọt:
“Mẹ, đây là công việc mới mẹ hả? lên sóng toàn quốc này chắc tiền nhiều lắm nhỉ?”
Tôi nghiến răng: “Cút! Đừng tưởng tôi không cô đang mưu tính cái ! Tôi không rảnh đôi co cô!”
Lệ vội làm lành: “ , mẹ cứ hình , con ngồi đợi sảnh.”
Tôi quay lại phòng , tiếp tục hình.
May là tâm lý tôi vững vàng, phần sau thể hiện rất xuất sắc, đạo diễn cũng không trách .
hình xong, MC kéo tay áo tôi, nhỏ giọng hỏi:
“Cô Lâm, vừa nãy người kia thật sự là con gái cô sao?”
Tôi mím môi, gật đầu: “Làm mọi người chê rồi!”
MC lắc đầu: “Cô bé đó hơi bướng bỉnh thôi, về nhà nhắc nhở nhẹ nhàng là , đừng giận quá.”
Tôi gật đầu cảm ơn, rồi rời khỏi phòng .