Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Hắn nhìn ta bằng ánh sáng đầy hy vọng, niềm vui và kích động chưa tan.
“Kiếp này, chúng ta sẽ làm lại từ đầu.”
“Ta sẽ thành thân với nàng thêm lần nữa, lần này chúng ta sẽ không hòa ly nữa.”
Ta ngơ ra, bèn nói:
“Ơ… nhưng ta cũng đâu có ý định gả cho ngươi.”
Tạ Dục lặng người.
Ta nghiêm túc bảo:
“Ta thật sự không thích ngươi.”
13
Mắt Tạ Dục chợt mất đi ánh sáng.
Hắn mím chặt đôi môi mỏng, sắc mặt hơi tái đi.
Hắn bước mấy bước đến gần rồi nắm lấy cổ tay ta, lắc đầu nói:
“Ta không tin.”
“Kiếp trước, nàng yêu ta sâu đậm, cùng ta ‘cử án tề mi’, lại còn sinh ba đứa con.”
Ta gãi đầu, hỏi:
“Vậy tại sao cuối cùng lại hòa ly?”
Tạ Dục lặng người, trong mắt thoáng vẻ hối hận:
“Là ta quá tự cho mình đúng.”
“Cảm thấy phu thê phải cùng tài hoa, hợp nhau về thi phú mới thật cầm sắt hoà hợp.”
“Lại không hiểu được rằng nữ tử vô tài cũng là đức, biết xuống bếp nấu ăn, thường ngày ở bên cạnh phu quân mới thực là cuộc sống thường nhật.”
Ta cũng đâu có ở bên hắn mãi.
Đích tỷ thở dài:
“Muội có tính tình như vậy, quả thật cần một nam nhân có suy nghĩ tinh tế hơn.”
“Trừ Tạ Dục ra…”
Ta đáp:
“Nhưng Ngụy Nam Đình cũng chẳng phải người nhiều tâm cơ.”
Đích tỷ cười, không phản bác.
Về sau, ta không gặp lại Tạ Dục nữa.
Nghe đâu hắn bị Tạ mẫu phạt bế môn hối lỗi.
Trái lại, Thẩm Khanh Tri bỗng nhiên đến tìm ta.
Nàng vẫn mang dáng dấp kiều mị mà cứng cỏi, gương mặt nhỏ nhắn hình trái xoan bé hơn mặt ta hẳn hai vòng.
“Trần nhị cô nương, ta đến tìm cô chỉ muốn nói vài lời.”
Ta đồng ý.
Đích tỷ chỉ dặn ta đừng để ý đến Tạ Dục, không nói đến việc đừng để ý đến Thẩm Khanh Tri.
Nàng hài lòng dẫn ta vào trà lâu.
Ta ngồi tách hạt dưa, nàng nhấp một ngụm trà.
Ta ăn bánh đậu xanh, nàng cũng nhấp một ngụm trà.
Ta ăn nho, nàng lại nhấp thêm một ngụm trà.
Quả nhiên, có người gầy là vì có lý do.
“Trần nhị cô nương, thật ra cô là người thông minh.”
“Chắc cô cũng biết rằng biểu ca đối với kiểu nữ tử như cô chẳng qua chỉ là hứng thú nhất thời.”
“Cô mà nhận lời huynh ấy thì huynh sớm muộn sẽ chán, rồi nhận ra cô không phải người huynh thật lòng muốn.”
“Người huynh ấy cần vẫn là một nữ tử có thể ngâm thơ đối họa, có chung hứng thú sở thích với mình.”
Ta kinh ngạc nhìn nàng.
Chuyện ấy mà nàng cũng biết.
Quả không hổ danh tài nữ.
Có lẽ ánh mắt thán phục của ta quá rõ khiến cảm xúc Thẩm Khanh Tri thoáng chùng xuống đôi phần.
“Khụ khụ, ta tìm cô chẳng có ý gì khác.”
“Chỉ muốn cô hiểu rõ chuyện này mà đừng vội nhảy vào.”
“Nếu mấy năm sau lại bị hưu thì không bõ công.”
Ta nghĩ một lúc rồi hỏi:
“Vậy cô muốn gả cho Tạ Dục hả?”
Câu hỏi trắng trợn khiến nàng thoáng khựng lại.
“Nếu cô nói Tạ Dục không phải kẻ chung tình, vậy vì sao với loại nữ tử khác, hắn lại chung tình?”
Ta vừa nhai bánh vừa tỏ vẻ nghi hoặc:
“Hơn nữa, biểu muội nào có quyền quyết định chuyện hôn nhân của biểu ca?”
“Cô không phải chính thất của Tạ gia, sao lại nói như thể đến răn dạy tình địch, cho rằng Tạ Dục đã thuộc về mình?”
Ta sực hiểu ra:
“Hay là… cô chính là người Tạ gia đã mặc định…”
Thẩm Khanh Tri hốt hoảng cắt ngang lời ta:
“Cô đừng nói bừa!”
“Ta với biểu ca thanh bạch, ta chỉ có ý tốt đến nhắc nhở cô thôi!”
Ta “ồ” lên một tiếng.
Ta cố moi trong trí nhớ về tiền kiếp trong mộng, kết cục của Thẩm Khanh Tri.
Kết quả, chẳng có chút ấn tượng.
Ta cùng Ngụy Nam Đình đến Thanh Châu, định cư gần nơi đích tỷ từng sống.
Nhiều năm về sau, ta nhận được một lá thư từ Kinh Thành.
Là nét chữ của Tạ Dục.
Chỉ là giấy đã ố vàng, dường như đã viết từ rất lâu.
Nội dung đại khái là:
Mấy đêm mưa rơi, hắn nhớ đến ta, muốn xem ta sống thế nào nhưng bận không đi được.
Miền Nam có bọn thủy phỉ, hắn phải đi dẹp loạn.
Nếu ta còn ở bên chắc sẽ luyến lưu tiễn biệt, chuẩn bị thức ăn đầy đủ cho hắn.
Tất nhiên, lời lẽ hắn có đôi chút dông dài ủy mị.
Ngụy Nam Đình đọc xong thì có phần ghen tỵ, đêm ấy ta bị y làm cho khổ sở không ít.
Kèm theo đó là lời nhắn của Tạ mẫu được truyền đạt lại:
Bà nói đây là bức thư Tạ Dục định gửi cho ta nhưng mà chưa kịp gửi.
Ta giật mình.
Khi đó, e rằng Tạ Dục đã mất rồi.
Ta vỗ trán bừng tỉnh.
Hóa ra kẻ chết sớm thì mới trọng sinh được.
Thẩm Khanh Tri hẳn đã lấy người khác.
Nét mặt nàng khi đứng dậy cáo từ đã đen sầm lại.
Khi ra khỏi phòng trà, hai ta gặp nhau ở cửa nhà xí.
Mặt nàng đỏ bừng, hơi ngượng nghịu.
Ta ợ no một tiếng.
14
Kết cục.
Ngày ta thành thân với Ngụy Nam Đình, đích tỷ đã tặng cho ta mười tám gia đinh tuấn tú.
Ngụy Nam Đình là người ở rể.
Thế nên khi thành thân xong thì cuộc sống cũng không thay đổi gì nhiều.
Chỉ là ta ăn càng nhiều hơn, vì đương nhiên phải tốn sức hơn.
Nhưng không ngờ Ngụy Nam Đình lại không muốn ta sinh con.
Y bảo, tiểu nương y mất lúc sinh mình nên y không an lòng.
Ta vỗ ngực cam đoan rằng ta có lẽ vẫn sinh được.
Y nghiến răng hỏi, sao ta chắc chắn thế.
Ta đáp, ta từng sinh ba đứa trong mộng.
Nhưng chỉ chắc về số lượng, không dám chắc về chất lượng.
Y lại hỏi ta, ba đứa ấy là cùng ai sinh.
Ta lập tức im bặt.
Nhưng hình như y vẫn đoán ra.
Có lẽ y thông minh hơn ta tưởng.
Thời gian sau, càng nhiều năm tháng trôi qua, điều ấy càng được chứng thực.
Chức quan của y ngày một cao, giỏi giang vượt xa kiếp trước.
Có người nói, y đã thành Đại tướng quân thì cần gì phải ở rể nữa, phải mau lập lại gia môn mới phải.
Đêm đó, Ngụy Nam Đình xách đại đao đứng ngay đầu giường kẻ ngồi lê đôi mách.
“Ngươi mà khiến phu thê ta nảy sinh hiềm nghi thì ta liền lấy cái đầu của ngươi ra tạ tội.”
Thế là chẳng còn ai dám bàn chuyện linh tinh.
Khi ấy, đích tỷ đã trở thành thương nhân danh tiếng lẫy lừng.
Tỷ phiêu bạt khắp nơi, sống theo ý mình.
Kiếp trước vì sinh con mà tổn hao sức khỏe, đời này tỷ khỏe mạnh vô cùng.
Về phần Tạ Dục.
Hắn chủ động xin đến Thanh Châu.
Trước lúc đi, hắn từng tìm gặp ta.
Trong tiếng mưa rơi êm tai, hắn đứng dưới mái hiên cách đó không xa nhìn ta rất lâu.
Hắn nói, kiếp trước hắn chết vào năm thứ ba sau ngày hòa ly.
Hắn nhận việc đi dẹp thủy phỉ vì bọn ấy sắp kéo đến Thanh Châu.
Hắn không chút do dự mà đi, rồi bỏ mạng bên bờ nước ngoài thành Thanh Châu, không thể gặp ta lần cuối.
Chuyện này thật ra ta đã biết.
Quả thật, Tạ mẫu từng tìm đến ta.
Nhi tử nhà bà bỗng dưng như biến thành người khác, suốt ngày đeo bám ta, tất bà phải thấy lạ.
Bà chấp nhận chuyện trọng sinh, cũng sớm hiểu tường tận chuyện trên người Tạ Dục.
Bà bảo, con trai bà tự cao tự đại, chuyện tình cảm bị vấp ngã cũng là điều thường tình.
Chỉ không ngờ, lần vấp này lại thảm đến thế.
Ta chẳng thấy thảm.
Người còn khổ hơn hắn không thiếu.
Chẳng qua là hắn không chịu nổi việc ta ra đi gọn gàng vậy thôi.
Mây trôi mây tan.
Ta và Ngụy Nam Đình cùng nhau trải qua bốn mùa luân chuyển.
Chẳng còn nghe tin gì về Tạ Dục nữa.
(Toàn văn hoàn) – Một follow, một like, một bình luận, một đánh giá là niềm động lực to lớn đối với team Góc nhỏ của Ngưu. Cảm ơn các bạn rất nhiều vì đã đồng hành!