Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/10usYgn2i0

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Trước khi thành một Phó Dực cao ngạo, nắm giữ huyết mạch kinh tế của cả một thành phố, anh từng là một trẻ bị lãng quên trong tòa lâu đài của mình.
Phó Dực sinh ra vào một ngày mùa đông xám xịt. Sự ra đời của anh không mang lại niềm vui cho ruột – bà Thục. Đối với bà, anh là kết quả của một cuộc hôn nhân trị đầy toan tính, là xiềng xích trói buộc tuổi xuân của bà vào người đàn ông bà không yêu. Mỗi khi nhìn vào gương mặt Phó Dực – vốn mang những nét quá giống cha mình – bà lại căm phẫn.
“Đừng chạm vào tôi.” Đó là câu nói đầu tiên Phó Dực nhớ được khi anh định đưa bé xíu ra nắm lấy vạt váy lụa của . Bà Thục nhìn anh ánh mắt lạnh lẽo như nhìn một món đồ trang trí lỗi thời, rồi quay lưng đi, để lại trẻ ba tuổi đứng lặng lẽ trong căn rộng lớn.
Năm Phó Dực bảy tuổi, sự rạn nứt trong nhà họ Phó nên công khai khi cha anh đưa về một người phụ nữ khác và một trai kém anh hai tuổi – Phó Tuyên.
Kể từ đó, thế giới của Phó Dực thức thành một hầm băng.
Cha anh – Phó Hoài Nam – là một nhân thực dụng tàn nhẫn. Ông không cần một trai trưởng quá trầm mặc và có nhìn sắc sảo như Phó Dực. Ông thích Phó Tuyên hơn – trẻ miệng lưỡi dẻo quẹo, nịnh nọt và luôn mang lại cảm giác vui vẻ.
Trong những bữa tiệc gia đình, Phó Dực luôn ngồi góc khuất nhất của ăn dài. Anh chứng kiến cha mình đùa, gắp thức ăn cho Phó Tuyên, trong khi bà Thục chỉ mải mê với những quân bài Tây và những chai rượu vang đắt đỏ để giải sầu. Không ai hỏi anh có đói không, không ai hỏi anh hôm nay trường thế nào.
Có một lần, Phó Dực đạt điểm tuyệt đối trong kỳ thi toán quốc tế. Anh cầm tấm khen chạy về nhà, trong lòng nhen nhóm một tia hy vọng nhỏ nhoi về một lời khen ngợi. Nhưng khi vào khách, anh cha mình đang cổ vũ Phó Tuyên tập xe đạp.
“Nhìn kìa, Phó Tuyên thật giỏi, mới đó đã đi xe hai bánh rồi!” Phó Hoài Nam lớn.
Khi Phó Dực đứng đó, nụ trên mặt ông vụt tắt: “Về rồi à? lầu đọc sách đi, đừng làm phiền em trai chơi đùa.”
Phó Dực lặng lẽ cuộn chặt tấm khen trong mức nó nhăn nhúm. Anh không khóc. Giọt nước mắt cuối cùng của anh đã cạn khô từ năm năm tuổi, khi anh bị sốt cao suốt đêm mà không ai hay , ngoại trừ bác quản gia già lén đưa cho anh một viên t.h.u.ố.c hạ sốt. Anh hiểu rằng, trong căn nhà này, muốn tồn tại thì phải mạnh mẽ, mạnh mẽ mức không ai có làm tổn mình nữa.
Tuổi thiếu niên của Phó Dực là một chuỗi những ngày nỗ điên cuồng. Anh không tham gia những buổi tiệc tùng của giới cậu ấm chiêu. Anh vùi mình vào thư viện, vào những số và mô hình kinh doanh. Anh tự học cách đầu tư chứng khoán từ năm 15 tuổi số tiền tiêu vặt mà ông nội cho anh.
Khi Phó Tuyên được cha đưa đi khắp nơi để giới thiệu là “người kế vị tương lai”, thì Phó Dực lại âm thầm xây dựng một đế chế ngầm dưới tên khác. Anh giống như một sói độc, mài sắc nanh vuốt trong bóng tối, chờ đợi thời cơ để lao ra vồ lấy mồi.
Ngoại hình của Phó Dực năm 20 tuổi đã toát vẻ phong trần và sắc lạnh. Đôi mắt phượng dài hẹp luôn ẩn chứa sự tính toán, sống mũi cao thẳng và đôi môi mỏng thường xuyên mím chặt. Anh đẹp, nhưng đẹp đó khiến người ta sợ hãi hơn là muốn lại gần. Chỉ duy nhất một lần, dưới tán hoa sưa của trường đại học, trái tim băng giá ấy đã lỗi nhịp khi một gái mặc váy trắng đang rạng rỡ. Nhưng lúc đó, anh chỉ có đứng xa nhìn, vì anh đôi mình đang nhuốm đầy những toan tính chiếm hữu, không xứng đáng chạm vào sự thuần khiết ấy.
Biến cố xảy ra khi Phó Hoài Nam đột ngột bệnh nặng rồi qua đời.
Căn biệt thự họ Phó chìm trong tang giả tạo. Phó Tuyên và người kế khóc lóc t.h.ả.m thiết, nhưng lại không ngừng lật xem di . Bà Thục – ruột Phó Dực – thì chỉ quan tâm việc chia bao nhiêu cổ để bà có sang Pháp sống cuộc đời xa hoa còn lại.
Trong buổi họp cổ đông định mệnh sau tang lễ, Phó Tuyên tự tin vào vị trí chủ tọa, cầm bản di đã được cha cậu ta sửa đổi có lợi cho mình.
“Cảm ơn mọi người đã . Theo di của cha tôi…”
“Di đó không có hiệu .”
Một giọng nói trầm thấp, đầy uy vang từ cuối họp. Phó Dực vào, mặc một bộ vest đen tuyền, khí chất áp đảo hoàn toàn sự non nớt của Phó Tuyên. Theo sau anh là một đội luật sư và kiểm toán viên hùng hậu.
Phó Tuyên đập : “Anh nói gì? Cha đã để lại 40% cổ cho tôi!”
Phó Dực thản nhiên ngồi xuống chiếc ghế đối diện, anh ném một tập tài liệu . “Trong hai năm qua, tôi đã âm thầm mua lại 35% cổ từ các cổ đông nhỏ lẻ thông qua các công ty bình phong. Cộng thêm 15% thừa kế hợp pháp từ ông nội… Hiện tại, tôi nắm giữ 50% cổ của tập đoàn Phó Thị.”
Anh ngả người ra ghế, đôi mắt sắc lẹm nhìn thẳng vào người em trai đang tái mét mặt mày: “Còn về bản di của ông già kia? Ông ấy đã ký nó trong tình trạng không tỉnh táo do tác dụng của thuốc. Tôi có đầy đủ chứng y tế.”
Trong vòng chưa đầy một đồng hồ, Phó Dực đã thực hiện một cuộc đảo ngoạn mục nhất lịch sử tập đoàn. Anh tước đoạt quyền của Phó Tuyên, đuổi người kế ra khỏi ban quản trị, và lạnh lùng cắt giảm nguồn trợ cấp của người ruột đã từng ghẻ lạnh anh.
Khi bà Thục lao vào văn anh, gào thét về lòng hiếu thảo, Phó Dực chỉ bình thản ngẩng đầu khỏi đống giấy tờ.
“Lòng hiếu thảo?” Anh nhạt, một nụ không có hơi ấm. “Bà đã bao dạy tôi hai chữ đó chưa? Khi tôi ốm, bà đâu? Khi tôi cần một ôm, bà đâu? Bây , tôi cho bà căn biệt thự Pháp để an dưỡng, đó đã là sự nhân từ cuối cùng của tôi rồi. Đừng để tôi phải thu hồi nốt chỗ đó.”
Sau khi nắm quyền tối cao, Phó Dực thành một bạo chúa trên trường. Anh không tin bất kỳ ai, không dựa dẫm vào bất kỳ ai. Anh xây dựng một bức tường thành kiên cố quanh trái tim mình.
Người ta anh thành công, anh giàu có, nhưng không ai được những đêm anh ngồi một mình trong làm việc rộng lớn, nhìn vào tấm ảnh một gái dưới tán hoa sưa mà anh đã âm thầm gì giữ suốt nhiều năm.
Anh khao khát hơi ấm, nhưng anh sợ nó. Anh muốn được yêu, nhưng anh không cách hiện ngoài việc dùng quyền để chiếm đoạt. Đó là lý do tại sao, khi đứng trước Thẩm Giai Ni, anh lại thành một kẻ “miệng xà tâm phật”. Anh sợ nếu anh quá dịu dàng, anh sẽ lại thành trẻ yếu đuối của năm xưa – trẻ đã từng cầu xin tình yêu và bị vứt bỏ không tiếc.
Mỗi vết sẹo trên linh hồn Phó Dực đều mang tên một người thân trong gia đình. Và anh đã dành cả cuộc đời mình để dùng lớp áo bảo kim cương lấp lánh che đậy chúng đi. Chỉ khi Thẩm Giai Ni xuất hiện, sự kiên trì và dịu dàng, mới từng tháo dỡ lớp giáp ấy, chạm vào những vết sẹo chưa bao lành và nói với anh rằng: “Không sao đâu, từ đã có em đây rồi.”
Quá khứ đau đã tôi luyện nên một Phó Dực tàn nhẫn, nhưng tình yêu thầm lặng và bền bỉ đã cứu rỗi anh khỏi vũng lầy của sự hận thù, để anh hiểu rằng: Quyền có khiến cả thế giới quỳ xuống, nhưng chỉ có tình yêu mới khiến một người thực sự có một “mái ấm”.