Hận Em Yêu Em - Chương 09
                        
                            ”Tôi là người thầm thương trộm nhớ em.”Lâm Hiểu Huyên nghe tiếng nói trầm thấp của người  ,  đầu liền xuất hiện mấy con quạ đen bay bay. Cô nhíu mày:”Vị tiên sinh  nhầm máy rồi, tôi cup máy đây.”Sau đó nghe thấy đầu dây bên  là tiếng cười giòn tan của người  :”Em là Lâm Hiểu Huyên, sinh nhật là mười lăm tháng tám. Đúng chứ?”Chưa để cô trả lời người    nói tiếp, giọng nói tràn đầy  tính  một chút gì đó mập mờ khó tả.”Phòng 302 – tại biệt thự Ánh Kim, em đến đây sẽ  tôi là ai, chắc chắn em sẽ cần đến tôi giúp đỡ.”Toạ lạc giữa chốn Hải Thành phồn hoa là một khu đô thị  cấp, trong một căn biệt thự lấp lánh ánh đèn, người đến kẻ    tấp nập. Dưới ánh đèn là những bộ váy áo  cấp, nơi tập trung của giới thương nhân  chính trị gia hàng đầu trong . Những cô gái xinh đẹp khoác  mình những chiếc váy dạ hội tinh xảo, cổ thiên nga  xương quai xanh lộ    quyến rũ khiến  công tử nhà giàu phải mở mang tầm mắt. khí du dương theo tiếng nhạc, ở bục  nhất  dàn nghệ sĩ nổi danh đang sử dụng tài năng thiên bẩm của mình, bàn tay thoăn thoắt  từng phím  ngất ngây trầm bổng.Nghe nói hôm  là ngày Mạc tổng của Hoa Thần  , người   hoàng kim của  bao thiếu nữ đều mong ước  . Năm  mới hai mươi bảy tuổi nhưng sự nghiệp thăng tiến  hạn. Năm năm trước sau khi nhảy cấp học anh hoàn thành xong đại học trong   tiếp quản Hoa Thần, nhưng sau đó   trong nhà thúc ép thế nào, anh  vào  đội, ở trong đấy ba năm đã   chức thượng tá, sau đó   ngoài làm nhiệm vụ. Truy lùng  tội phạm MT, một lần  càng phát hiện  nhiều hang ổ của chúng, xuất phát  Campuchia sang Lào rồi đến Việt Nam. Thần kì thay cảnh sát bên Việt Nam   giỏi  tinh anh,  anh phối hợp bắt  toàn bộ hang ổ  người đại ca cầm đầu. Xong nhiệm vụ đoàn đội anh  tuyên dương  từng người  thăng chức, anh  tiếp tục nhận nhiệm vụ mới truy bắt những kẻ *** ở biên giới.Sau đó anh trở  , bắt đầu làm công việc của một người  nhân, huấn luyện hàng ngàn binh sĩ.  hàm ngày càng , hôm  là ngày anh trở  nhà nên trong nhà  giới bạn bè liền tổ chức một bữa tiệc thật hoành tráng chào mừng Mạc – Tổng, Mạc  nhân  nhà.Ngồi trong góc là một  người,  thể thấy    người họ toát  sự  quý  mang thêm mấy phần lười nhác.Ngồi ở  ghế sofa đơn là một tên tóc xanh, anh ta tùy ý nghịch nghịch chiếc bật lửa  tay, sau đó ”tạch” một , ngọn lửa xanh  bật lửa xuất hiện. Đôi môi nhếch  ”phù” một  thổi tắt nó . Sau đó    xung quanh  anh em nhạt nhẽo của anh ta.”  mọi người, tôi nói . Đây  phải ở trong  đội  thể phóng khoáng  chút  , mấy  cứ mang vẻ mặt lười biếng tôi hết chịu nổi rồi.””Nghe Hàm Xuyên tôi nói , hôm  đến đây đón gió tẩy trần nên sa đọa tí , đừng đứng đắn như thế chứ.”Ba người   nghiêng đầu  anh ta,  ai trả lời.  đầu đầy vạch đen Hàm Xuyên nhe răng trợn mắt.”Đúng là một    thưởng thức  đẹp, eo ôi  kìa, cô gái trong góc đó đó, chân dài đến nách là  thật. Ối cô  eo nhỏ ghê ha. Kìa kìa, cô  chân bé như que tăm í.”Hàm Xuyên cứ luyên thuyên mãi, đến khi nói xong chợt  đầu truyền tới cơn đau đớn, khiến anh ta. ”Aidu” một , ôm đầu  chiếc giày dưới chân.”Mạc Lăng, con mẹ nó cậu dám đánh tôi.”Người   híp mắt  anh ta, lười nhác dựa vào sofa, chân dài vắt chéo nhàn nhã nhíu mày:”Cút , tôi đang chuẩn bị nói chuyện với bạn gái.”Vừa dứt lời cả  người  bàn bật dậy, đồng thanh hô to.” gì, cậu  bạn gái?”Phải  rằng tên   trước đến  luôn nổi danh là vua sắt vua đá, vua của tập hợp các loại băng lạnh nhất Nam Cực. Vẻ ngoài vừa đẹp trai hút hồn, nhưng tính cách  tẻ nhạt cực độ.Thấy phản ứng của  người, Mạc Lăng ậm ờ, đưa tay  xoa chán.”Ờ thì, người tôi thích, dù sao cô ấy cũng sẽ bị vẻ bề ngoài của tôi thu phục thôi.”Anh gật đầu, ừm, đúng, chắc chắn cô sẽ mê anh…Nhưng trước tiên phải giúp cô ấy diệt tận gốc  tên gai mắt   đã.Anh lấy điện thoại , gọi cho Lâm Hiểu Huyên, vừa nãy anh bảo cô đến thì cô liền nói anh là tên thần kinh sau đó tắt máy luôn.Điện thoại reo , ba giây sau một giọng nói nhẹ nhàng quen thuộc  đầu dây bên  vang .”Thuê bao quý khách vừa gọi đã cho bạn vào danh sách đen, xin vui lòng tắt máy.”Mạc – quê mùa đen mặt, sau đó trong lòng bắt đầu sầu não.” các anh em, giúp tôi tán cô ấy .”