Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3LGNKWF6sC
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Lòng ta lạnh đến mức không còn cảm xúc.
“Đúng vậy! Ta không thể sinh nhi tử cho nhà họ Chiến.
Nhưng các ngươi quên rồi sao?
Nguyên nhân chính là vì ta cứu nhi tử của dì Tưởng!”
Ta nhìn chằm chằm vào bà ta, giọng nói sắc lạnh: “Còn nữa, Tô Vân Đường ta không bao giờ chịu nhẫn nhục vì một nam nhân.
Không có Chiến Lăng Tiêu, ta vẫn sống tốt!
Nếu các ngươi thích có tôn tử như vậy thì nhanh đi khuyên hắn hòa ly với ta rồi bảo hắn cùng Phương Thanh sinh cho các ngươi thật nhiều tôn tử!”
Nghe ta nói vậy, Tưởng thị bỗng bật cười, châm chọc: “Nhà mẫu thân ngươi không còn ai, ngươi tưởng mình vẫn là đại tiểu thư phủ Hầu sao?”
Câu tiếp theo của bà ta chưa kịp thốt ra ta đã túm tóc bà ta, giáng một cái tát thật mạnh.
“Bà lấy đâu ra gan mà dám nhắc đến phủ Vĩnh Trung Hầu của ta?”
Nói xong, ta đá thẳng bà ta ngã xuống đất.
07
Ta vốn xuất thân từ danh môn tướng gia, dù đã nhiều năm không luyện võ nhưng sức lực vẫn không suy giảm.
Tưởng thị bị ta đánh đến mức ngất xỉu ngay tại chỗ.
Thấy bà ta bất tỉnh, ta tiến lên không chút do dự mà đánh tiếp cho tỉnh.
Cả viện đều vang lên tiếng gào khóc của bà ta xen lẫn với những lời chửi rủa của ta.
Ban đầu, Trần thị còn hoảng sợ nhưng khi định xông lên ngăn cản, Thược Dược lập tức đứng chặn trước mặt bà ta, mỉm cười: “Phu nhân, tiểu thư nhà chúng ta từ nhỏ đã được Hầu gia và Thái hậu nuông chiều, ra tay không có nặng nhẹ.
Người tốt nhất đừng tới gần kẻo tiểu thư lỡ tay làm người bị thương.”
Trần thị bị chặn lại còn Tưởng thị thì bị ta đánh đến mức mặt sưng vù.
Bà ta vẫn không chịu ngậm miệng, cố gắng nói qua kẽ răng sưng tấy: “Tô… Tô Vân Đường!
Ngươi dám đánh ta… Ta là… là a đi ruột của đại tướng quân…
Lăng Tiêu nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
Lúc này, một giọng nói quen thuộc vang lên: “Tô Vân Đường! Nàng đang làm cái gì?!”
Không biết ai đã lén đi báo tin cho Chiến Lăng Tiêu, hắn xông vào sân, trừng mắt giận dữ với ta.
Ta đứng dậy, lắc lắc cổ tay rồi lạnh nhạt liếc nhìn hắn: “Ngươi không có mắt sao? Không thấy ta đang làm gì à?”
“Bà ấy là a di của ta! Nàng lại dám đánh bà ấy!
Nàng càng ngày càng không biết tôn trọng trưởng bối!”
Nói xong, hắn tiến lên đỡ Tưởng thị với vẻ mặt đầy tức giận.
Ta khoanh tay, thản nhiên nhìn hắn: “Chiến Lăng Tiêu, ta vốn đã như vậy từ trước.
Chẳng qua là vì bọn họ là thân thích của ngươi nên ta mới đối xử ôn hòa đôi chút.
Nhưng bây giờ, ngươi trong mắt ta không đáng một xu, ta cần gì phải nể nang nữa?”
Hắn sững sờ nhìn ta, dường như còn muốn cãi lại.
Nhưng người trong lòng hắn đã bị đánh đến mức nằm bẹp, hắn không thể ở lại lâu hơn.
Hắn hằn giọng: “Tô Vân Đường, chờ ta trở về rồi sẽ tính sổ với nàng!”
Nói rồi, hắn bế Tưởng thị rời đi, phía sau còn có Trần thị nước mắt lưng tròng đi theo.
Nhìn bóng lưng bọn họ, ta cười lạnh.
Có lẽ ta đã giả bộ quá lâu, khiến Chiến Lăng Tiêu quên mất ta là một người thù dai đến thế nào.
Ta và Chiến Lăng Tiêu là thanh mai trúc mã quen biết từ nhỏ.
Nhưng hắn chỉ là con trai một quan ngũ phẩm, còn ta là đích nữ Vĩnh Trung Hầu, con gái ruột của Trưởng công chúa.
Hắn chưa từng lọt vào mắt ta.
Dù là về thân phận, võ công hay học vấn, hắn đều không sánh bằng ta.
Nhớ năm đó, khi Thái tử ca ca hỏi ta có ấn tượng gì về Chiến Lăng Tiêu, ta đã nhàn nhạt đáp: “Không có gì đặc biệt.
Thân phận không bằng ta, võ công không bằng ca ca, học vấn không bằng Thái tử ca ca.”
Nhưng sau đó, suy nghĩ của ta đã thay đổi.
Trong một buổi săn bắn, ta bị gián điệp địch quốc phát hiện thân phận.
Khi chạy trốn ta bị rơi xuống vách núi, may mắn đáp xuống một hang động trên sườn núi.
Một mình trong động chờ suốt một ngày một đêm, người tìm thấy ta là Chiến Lăng Tiêu.
Hắn ôm chặt lấy ta, vừa vỗ lưng an ủi vừa run rẩy cả người.
Hắn thì thầm: “Không sao rồi, không sao rồi…”
Nhưng thật ra hắn còn đang run dữ dội hơn ta.
Hắn cõng ta trên lưng, từng bước một ra khỏi khu rừng.
Trên đường đi, ta nghe được nhịp tim của hắn.
Nhìn thấy ánh mắt lo lắng tột độ của hắn.
Lúc ta ngủ thiếp trên lưng hắn, mơ hồ nghe hắn nghẹn ngào: “Tô Vân Đường, may mà nàng không sao…”
Đó là lúc ta rung động.
Sau đó, khi nghe tin Thái hậu muốn tìm phò mã cho ta, hắn đã đến tìm ta.
Hắn căng thẳng đến mức không nói được lời nào thậm chí siết chặt tay đến bật máu.
Cuối cùng, hắn cố gắng mở miệng, chỉ nói một câu: “Vân Đường, ta thích nàng…
Nàng có thể không gả cho người khác không?
Ta thề rằng đời này chỉ yêu một mình nàng.”
Ta cảm động.
Về nhà khóc lóc đòi gả cho hắn.
Phụ thân và mẫu thân ban đầu không đồng ý nhưng Chiến Lăng Tiêu đến tận phủ thề trước mặt bọn họ rằng hắn sẽ chỉ có ta, bảo vệ ta suốt đời.
Mẫu thân bất đắc dĩ vào cung xin ý chỉ Thái hậu.
Hoàng đế nghe chuyện cảm thấy ta hạ giá gả cho Chiến gia có chút không xứng nên liền tấn chức phụ thân hắn lên tam phẩm quan.
Hôm thành thân, hắn nắm chặt tay ta, vui sướng đến cực điểm.
Lúc đó, ta tin rằng hắn thật sự sẽ như lời hứa, trọn đời trọn kiếp chỉ có ta.
Nhưng bây giờ, ta không phải loại nữ nhân chờ bị vứt bỏ.
Nhìn theo bóng lưng bọn họ đi xa, ta quay đầu phân phó: “Thược Dược, chuẩn bị xe ngựa.
Ta muốn đưa Vân Thư tiến cung.”
Trên xe ngựa, Vân Thư tựa vào chân ta rồi ngập ngừng nhìn ta.
Ta xoa đầu con bé, nhẹ giọng hỏi: “Vân Thư, con muốn nói gì sao?”
Con bé ngẩng đầu, đôi mắt đỏ hoe, giọng nói nhỏ nhẹ: “A nương, có phải vì con là nữ nhi, nên phụ thân mới…”
Lòng ta quặn thắt, lập tức ôm chặt con bé vào lòng.
“Không phải, Vân Thư.
Con là sinh mệnh của ta, là ta dùng cả tính mạng để sinh ra.
Không ai quan trọng hơn con cả.
Con không làm gì sai.”
Chắc hẳn con bé đã nghe được một phần những lời Tưởng thị nói trong sân.
Dù ta có hối hận vì đã gả cho Chiến Lăng Tiêu, ta cũng chưa từng hối hận vì đã sinh ra con bé.
08
Ban đầu khi nhìn thấy ta và Vân Thư tiến cung, Thái hậu vô cùng vui mừng.
Nhưng sau khi nghe ta nói rõ mục đích đến đây, bà giận đến mức suýt ngất xỉu.
Hoàng thượng và Thái hậu lập tức hạ lệnh triệu Chiến Lăng Tiêu và Phương Thanh vào cung ngay trong đêm.
Thế nhưng, người đầu tiên hắn tìm đến không phải Hoàng thượng mà là ta.
Hắn giận dữ bước đến khiến Vân Thư vô thức trốn ra sau lưng ta.
Chiến Lăng Tiêu tức giận đến hai mắt đỏ ngầu, nghiến răng quát: “Tô Vân Đường! Nếu nàng có giận thì cứ nhằm vào ta!
Tại sao lại kéo Thanh Thanh vào chuyện này?!
Ta đã nói ta không cưới nàng ấy, nàng còn muốn thế nào nữa?!
Rốt cuộc nàng muốn làm cái gì?!”
Ta nhìn hắn với ánh mắt đầy ghê tởm, bỗng tự hỏi tại sao năm xưa ta lại có thể nhẫn nhịn gia đình hắn lâu đến thế.
Giọng ta lạnh lẽo: “Chiến Lăng Tiêu, ta đã bảo ngươi sớm ký vào hòa ly thư.
Ngươi vừa muốn giữ danh dự lại vừa muốn ôm mỹ nhân, ngươi có phải quá ngây thơ rồi không?!”
Bỗng ta thoáng thấy một bóng hồng nhạt trong bụi cỏ, bật cười nhạt: “Hoàng thượng không phải đã triệu các ngươi vào gặp sao?
Sao vậy? Giờ ngay cả lời của Hoàng thượng cũng không muốn nghe nữa à?”