Mười sáu tuổi năm ấy, ta dùng một thủ đoạn chẳng thể đưa ra ánh sáng, ép đại ca bước vào gian phòng của Lục Tri Ngọc.
Lục Tri Ngọc vô cùng đắc ý, còn hỏi ta muốn ban thưởng gì.
Ta đành thấp hèn nở nụ cười nịnh nọt, “Ta muốn vào cung, được phong làm phi. Cầu nhị ca chuẩn thuận cho ta.”
Ta vẫn luôn sợ hắn. Chỉ khi vào được hoàng cung, ta mới có cơ may báo thù hắn.
Năm xưa chính hắn hại Oanh tỷ tỷ phải xuống tóc quy y.
Cũng chính hắn bức mẫu thân ta tự vẫn thê thảm.
Mà tất cả những tội nghiệt ấy… chỉ vì hắn si tâm với đại ca.
Ta không muốn làm ni cô, lại càng không muốn chết, vì thế ta chỉ có thể lấy đại ca làm vật hy sinh, giữ lấy đường sống cho bản thân.
Lục Tri Ngọc vui mừng khôn xiết, ngày hôm sau liền dẫn ta tiến cung, đưa tới trước mặt bệ hạ đã ngoài tứ tuần.
Đêm ấy, bệ hạ liền lật bài gọi ta thị tẩm.