Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1qQxCvXI82
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
7
Sau khi Tiểu Hàn đi học mẫu giáo, tôi cuối cùng cũng có chút thời gian rảnh.
Hôm đó, tôi hẹn người ở quán cà phê. Tôi đến hơi sớm, gọi một tách cà phê rồi ngồi cạnh cửa sổ chờ.
“Anh Tử Mặc, chúng ta còn phải lén lút như vậy đến bao giờ nữa? Em đã sinh con trai cho nhà họ Triệu rồi đấy!”
Một giọng nói kiêu ngạo vang lên bên tai tôi.
Không ai khác ngoài Trình Kỳ.
Tôi kéo thấp vành mũ, lặng lẽ nhìn ba người họ – Trình Kỳ, Triệu Tử Mặc và Trình Huy – vừa cười nói vừa đi ngang qua.
Kiếp trước, tôi cũng tình cờ bắt gặp cảnh này, mới biết hóa ra mẹ ruột của Trình Huy – người luôn “vắng mặt” – chính là Trình Kỳ, đồng nghiệp cũ của Triệu Tử Mặc.
Dù tính tôi trước kia có vô tư đến đâu, khi nhìn thấy ba người họ thân thiết như thế, cũng không thể không nghi ngờ. Tôi mất bình tĩnh, lao đến chất vấn.
Không ngờ, Triệu Tử Mặc lại làm ra vẻ đau lòng mà hỏi ngược lại tôi:
“Lục Mộng, em chẳng có chút đồng cảm nào sao? Trình Kỳ là nhân viên lâu năm của công ty, đến ba anh còn khen cô ấy chăm chỉ chịu khó. Dù cô ấy đã nghỉ việc, nhưng là một người mẹ đơn thân sau ly hôn, lại nuôi con một mình, chẳng lẽ anh là cấp trên cũ giúp đỡ chút chuyện đời sống cũng không được à?”
Trình Kỳ bên cạnh rưng rưng nước mắt:
“Chị Lục, tất cả đều là lỗi của em, làm chị và anh Triệu cãi nhau, hu hu… Em sẽ dắt con rời khỏi thành phố này, không làm phiền chị nữa đâu…”
Màn kịch dở tệ đó vậy mà khiến tôi tin thật.
Từ đó, mọi hoài nghi trong tôi biến thành áy náy và cảm thông với mẹ con họ.
“Chị Lục, xin lỗi em đến muộn, vừa mới lấy được kết quả xét nghiệm ADN chị nhờ.”
Một thanh niên trẻ chạy tới trước mặt tôi, cắt ngang dòng hồi tưởng.
Là luật sư của tôi.
Tôi mỉm cười bảo không sao, ra hiệu cho cậu ấy ngồi xuống.
Luật sư uống một ngụm nước rồi nói tiếp:
“Kết quả đã có rồi…”
“Giữa Trình Huy và Triệu Tử Mặc không tồn tại quan hệ huyết thống.”
8
Mấy hôm trước, tôi đã giao cho luật sư mấy cái móng tay của Trình Huy cùng vài sợi tóc của Triệu Tử Mặc, nhờ mang đi xét nghiệm.
Không ngờ kết quả lại là như vậy!
Tôi nghi hoặc hỏi:
“Có khi nào xét nghiệm sai không?”
“Về lý thuyết thì độ chính xác của xét nghiệm ADN đạt trên 99%, khả năng sai sót rất thấp.” – luật sư đưa cho tôi một tập tài liệu – “Đây là báo cáo, mời chị xem qua.”
Tôi mở ra xem, mắt trợn tròn kinh ngạc.
Chiều hôm đó, Trình Huy lại đến chơi với Tiểu Hàn như thường lệ. Nhưng lần này không còn tay không đến giành đồ chơi nữa, mà đặc biệt mang theo một hộp lớn đồ chơi mới.
“Nhìn nè! Cái xe này ngầu chưa!” – Trình Huy mở hộp khoe khoang với Tiểu Hàn.
Ánh mắt của Tiểu Hàn bỗng ảm đạm.
Đó là một bộ lắp ráp xe đua LEGO mới toanh. Trước đó không lâu, khi tôi đưa con bé và Triệu Tử Mặc đi dạo phố, Tiểu Hàn cũng nhìn thấy bộ đồ chơi đó.
Lúc ấy, mắt con bé sáng rỡ, ôm lấy mẫu trưng bày chơi rất lâu. Đến khi trung tâm thương mại sắp đóng cửa, con mới rụt rè hỏi người đã chờ sốt ruột nãy giờ:
“Ba ơi, con thích bộ xe này lắm, mình mua được không?”
Triệu Tử Mặc gắt lên:
“Bộ này đắt lắm, hai ba triệu đấy. Với lại xe đua là đồ con trai chơi, con gái chơi làm gì cho kỳ cục? Ngày mai ba mua cho con búp bê nha.”
Tiểu Hàn bị kéo đi mà vẫn ngoái đầu nhìn lại, cứ bước một bước lại quay đầu một cái, nhìn cái xe đua màu xanh lá lấp lánh ấy.
Bây giờ, món đồ chơi yêu thích ấy lại xuất hiện trước mặt, con bé trông chằm chằm vào Trình Huy đang chơi, thèm thuồng đến mức muốn chạm vào, liền rụt rè hỏi:
“Tiểu Huy, cái xe này đẹp quá, là mẹ mua cho em à?”
Trình Huy mải nghịch, tiện miệng đáp:
“Không phải, là chú Triệu tặng đó.”
Triệu Tử Mặc lúc ấy đang ngồi cạnh nghịch điện thoại. Nghe xong câu đó, lại thấy vẻ mặt tủi thân của Tiểu Hàn và nét mặt không mấy vui vẻ của tôi, liền vội vàng cười gượng ôm con gái lên:
“Tiểu Hàn ngoan, đừng buồn nhé? Vì bố mẹ Tiểu Huy không ở cạnh nó, không ai quan tâm, mà nó là con trai, nên chơi mấy thứ này là hợp. Ba thay con tặng món quà đó cho em, Tiểu Hàn hiểu chuyện lắm, chắc chắn sẽ không giành đâu đúng không?”
Tối đó, khi tôi tắm cho con gái, con cúi đầu, vai run run, cuối cùng không nhịn được mà òa khóc.
“Mẹ ơi, con thực sự rất thích cái xe đó. Nhưng sao ba cứ nói con gái không được chơi?”
Tôi nhìn đôi mắt to tròn ngấn lệ của con bé, đau lòng đến nghẹn họng.
“Tiểu Hàn à, không ai có quyền quy định con gái phải chơi gì hay không được chơi gì cả. Chỉ cần con thích, mẹ nhất định sẽ giúp con có được.”
9
Ba năm thoắt cái trôi qua, Tiểu Hàn tốt nghiệp mẫu giáo, chuẩn bị vào tiểu học.
Tôi bàn với Triệu Tử Mặc, nói rằng đã liên hệ được một ngôi trường rất tốt ở thành phố tỉnh, tôi cũng có thể đi cùng con để tiện chăm sóc việc học hành.
Triệu Tử Mặc do dự một chút:
“Nhưng từ đây đến thành phố tỉnh ngồi tàu liên huyện cũng mất cả tiếng, hai mẹ con em đi lại mỗi ngày như thế có vất vả quá không?”
Tôi cười nói:
“Anh quên rồi à? Ba em có một căn hộ ở thành phố tỉnh, cách trường đó cũng gần. Em và Tiểu Hàn ở tạm đó trong tuần, cuối tuần về đây. Với lại công ty cũ của em có chi nhánh bên ấy, em có thể quay lại đi làm, giúp nhà mình giảm bớt gánh nặng nữa.”
Câu cuối cùng đã hoàn toàn xóa tan mọi băn khoăn của Triệu Tử Mặc. Từ sau khi khoản tiết kiệm trong nhà bị tôi chuyển đi, mọi chi tiêu đều phải trông vào lương tháng của anh ta.
Anh ta còn phải moi ra một phần để nuôi Trình Kỳ và Trình Huy, đúng là căng như dây đàn.
Anh ta mong tôi phụ giúp còn không kịp, nhưng vẫn giả bộ quyến luyến một chút:
“Thế thì mỗi tuần mới được gặp hai mẹ con một lần, anh nhớ thì biết làm sao…”
Tôi cố nhịn cơn buồn nôn, đối phó qua loa vài câu, dù gì thì ánh sáng cuối đường hầm cũng sắp tới rồi.
Về tới thành phố tỉnh, mọi chuyện vô cùng suôn sẻ.
Tiểu Hàn học hành như cá gặp nước, tôi quay lại đi làm cũng thuận lợi, chẳng còn phải nhìn sắc mặt của Triệu Tử Mặc hay cha mẹ chồng nữa, cuộc sống chẳng khác nào tiên nữ hạ phàm.
Tiểu Hàn không còn bị bắt nạt, cũng không bị đạo đức trói buộc phải nhường nhịn thứ này thứ kia cho Trình Huy. Con bé muốn món đồ chơi nào, tôi đều mua. Muốn học đá bóng, thanh nhạc, cưỡi ngựa, tôi đều mời gia sư riêng. Dù sao tôi cũng có thu nhập, cộng thêm khoản đầu tư từ số tiền trước đó đã âm thầm chuyển đi, để lo cho con bé thì dư sức.
Vài năm trôi qua, con bé càng thêm tự tin, trên mặt cũng rạng rỡ nụ cười nhiều hơn.
Về phần mỗi tuần quay lại nhà họ Triệu một lần, tôi và con chỉ xem như đi… xem khỉ.
Bà ngoại của Trình Huy thì ít học, Trình Kỳ lại dồn toàn bộ tâm trí vào việc dây dưa với Triệu Tử Mặc, chẳng mấy khi quan tâm đến việc dạy dỗ con.
Lúc Tiểu Hàn đã đọc được sách tranh tiếng Anh thì Trình Huy còn chưa thuộc nổi bảng chữ cái.
Có lần tôi về nhà, thấy Triệu Tử Mặc thử dạy Trình Huy đọc sách. Nhưng mới được hai phút, thằng bé đã gào toáng lên đòi đồ chơi.
Tôi ngồi bên cạnh, cười cười tiếp lời:
“Con trai thông minh thì phát triển chậm một tí cũng chẳng sao. Dù bây giờ điểm số của Tiểu Huy không bằng Tiểu Hàn, nhưng đợi lên cấp hai, chắc chắn sẽ vượt xa.”
Trình Huy nghe vậy liền phổng mũi tự đắc, càng quậy hơn. Triệu Tử Mặc chẳng biết làm sao, đành để mặc.
10
Vài năm trôi qua, Triệu Tử Mặc tiều tụy thấy rõ.
Thành tích học tập của Trình Huy lẹt đẹt tận đáy lớp, lại suốt ngày gây rắc rối. Hôm thì cãi giáo viên, hôm thì đánh bạn học.
Trình Kỳ thường xuyên bị mời lên trường nói chuyện, rồi về nhà trút giận lên đầu Triệu Tử Mặc.
Triệu Tử Mặc lại quay sang mắng cô ta không biết dạy con, mâu thuẫn giữa hai người ngày càng gay gắt.
Huống hồ, so với một đứa trẻ vừa xinh đẹp vừa thông minh như Tiểu Hàn, thì Trình Huy đúng là chẳng ra làm sao.
Triệu Tử Mặc muốn can thiệp vào việc dạy dỗ Trình Huy. Nhưng thằng bé lại ngẩng đầu lên thách thức:
“Ông không phải ba tôi, dựa vào đâu mà quản tôi?”
Thậm chí còn lăn lộn dưới đất, y như mọc đầy gai.
Triệu Tử Mặc có nỗi khổ không thể nói ra. Anh ta và Trình Kỳ sợ Trình Huy còn nhỏ dại, lỡ miệng nói gì trước mặt người khác, nên vẫn chưa cho thằng bé biết sự thật.
Nhưng chưa được bao lâu, Trình Kỳ lại gọi điện tới.
“Tiểu Huy đánh bạn bị thương ở trường rồi!”
Lúc đó Triệu Tử Mặc đang họp online với khách hàng nước ngoài. Nghe xong mà choáng váng cả đầu, ứng phó qua loa vài câu rồi lập tức chạy tới trường tiểu học của Trình Huy.
Thì ra, khi chơi đùa với bạn học, Trình Huy cãi nhau mấy câu với một bạn nữ. Chuyện vốn chẳng có gì to tát, nhưng thằng bé lại ỷ mình cao lớn, đẩy mạnh bạn ấy ngã xuống đất. Cô bé vừa khóc vừa mắng nó không có ba, thế là chạm ngay vào vảy ngược của nó.
Trình Huy liền tiện tay cầm cây bút trên bàn ném thẳng vào mặt cô bé.
Ngòi bút rạch ra một vết dài trên mặt cô gái, may mà chưa trúng vào mắt. Nhưng chuyện này khiến cả thầy cô và hiệu trưởng hoảng hốt. Phụ huynh bên kia nổi giận đùng đùng, báo cảnh sát luôn.
Hai bên bị đưa về đồn. Trình Kỳ và Triệu Tử Mặc cúi đầu xin lỗi, hứa chịu toàn bộ chi phí thuốc men, mới được bên kia bỏ qua.
Khi ra khỏi đồn cảnh sát, đã là nửa đêm.
Trên đường về, Triệu Tử Mặc còn chưa kịp mở miệng thì Trình Huy đã gào lên:
“Sao người ta ai cũng có ba, còn con thì không? Ba con chết rồi à?”
Triệu Tử Mặc tức đến run cả người, tát cho thằng bé một cái.
Cả ba người đều sững lại. Từ nhỏ Trình Huy được nuông chiều đủ kiểu, muốn gì có nấy, chưa từng bị đánh. Lần đầu tiên bị ăn tát, nó đứng hình. Phản ứng lại xong thì gào lên lao vào bụng Triệu Tử Mặc:
“Ông dám đánh tôi! Tôi sẽ nói với ba tôi, để ông ấy đánh chết ông!”
Nói rồi, cắm đầu bỏ chạy.
Triệu Tử Mặc ôm bụng ngồi thụp xuống, đau đến không đứng dậy nổi. Trình Kỳ vội vã chạy theo, mãi tới gần sáng mới tìm được Trình Huy đang nằm ngủ ở công viên khu chung cư, người đầy vết muỗi đốt.
Hôm sau, Triệu Tử Mặc gắng gượng đi làm, liên lạc lại với khách hàng thì phát hiện mình đã bị bên đó chặn.
Thì ra khách không hài lòng vì anh ta bỏ giữa chừng buổi họp, nên đã ký hợp đồng với đối thủ cạnh tranh.
Mất đi hợp đồng lớn, cả hiệu suất năm của công ty đều ảnh hưởng nghiêm trọng. Dù gì Triệu Tử Mặc cũng là con của tổng giám đốc, không bị đuổi việc. Nhưng lương thưởng thì liên quan trực tiếp đến thành tích, mấy đồng nghiệp khác thấy tiền thưởng sắp bay mất, ai nấy đều hận anh ta thấu xương.
Đúng lúc ấy, đối thủ cạnh tranh lại ra tay chèo kéo với mức lương cao ngất. Thế là cả đám lần lượt nhảy việc.
Chỉ trong vài tháng, công ty sụp đổ hoàn toàn.