Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1BEIl5JaQ9

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
1.
Tuần vừa rồi, hành lang cũng đọng nước, ẩm thấp lạnh lẽo kinh khủng, vì bà Lâm hàng xóm coi trụ cứu hỏa trước cửa như vòi nước riêng của nhà mình.
Hôm nay tan làm về, lại thấy trước trụ cứu hỏa để một chậu quần áo bẩn to đùng, cửa tủ trụ cứu hỏa bị mở ra, nối một cái ống nước đang chảy, nước tràn ra khỏi chậu, theo khe cửa ngấm vào nhà tôi, bà Lâm vẫn mặc kệ, đứng bên cạnh nói chuyện rôm rả với hàng xóm .
Nước đã không chỉ một lần ngấm vào trong nhà rồi, trong lòng tôi tức giận sôi trào.
Nghĩ đến sàn nhà sắp bị ngâm hỏng và mớ dây điện loằng ngoằng mà nhà đối diện nối vào để sạc xe điện, tôi thấy nhịn nữa cũng vô ích.
Bà Lâm thấy tôi tan làm về, quay lại, nhiệt giật túi trái cây trên tay tôi ra:
“Ui chao, táo này tươi thế, tôi nếm thử , ngon thì tôi cũng mua.”
Tôi còn chưa kịp ngăn lại, quả táo mười tệ một quả đã bị bà ấy giật mất ba quả.
Tôi hít sâu một hơi, chỉ vào trụ cứu hỏa nói:
“Bà Lâm, nước trong trụ cứu hỏa là để cứu mạng khi xảy ra hỏa hoạn, không được tự ý sử dụng.”
Mặt bà Lâm sầm xuống, đầu gào lên:
“Tôi dùng có chút xíu thế này, có sao được?”
Đúng là ngang ngược vô lý.
Thấy tôi nhíu mày, bà càng được đà.
Cúi người xuống mạnh tay qua lại đống quần áo trong chậu, nước vốn đã tràn ra ngoài càng đổ ào ạt, làm ướt giày và ống quần tôi.
“Đừng tưởng tôi không gì, video trên mạng nói rồi, đồ trong khu này mua nhà bọn tôi đều đã góp tiền, gọi là… à đúng, công… công ích!”
“Cho tôi dùng là lý, sao lại là tự ý dùng?”
lý? Rõ ràng là làm hại người mà được lợi gì.
Tham của, không coi trọng an toàn phòng cháy chữa cháy, lại còn không thể giao tiếp nổi, ra tôi có nói cũng vô ích.
Tôi khẽ nhếch mép, nở một nụ cười châm chọc:
“ mong bà Lâm thấy là lý.”
Bà ấy không nghe ra ý mỉa mai trong lời tôi, tưởng tôi bị thuyết phục rồi, hớn hở lắm:
“Đừng tưởng bà già này dễ dụ, qua chỉ độc chiếm một mình dùng thôi.”
“Bà đây cũng không phải người ích kỷ, chia cho tí nước rửa trái cây cũng được.”
Nói thì nói thế, mặt mũi lại đầy vẻ sợ tôi chiếm phần của bà ấy.
Vừa ngu dốt, lại còn đầu óc tiểu nông.
Tôi cười qua loa một cái, từ chối:
“Không cần đâu, bà dùng đi.”
Bà Lâm thở phào nhẹ nhõm, còn mặt dày lấy táo của tôi, tôi tức né tránh.
Bà ta đổi sắc mặt ngay, cúi xuống quần áo, lầm bầm lầu bầu, còn cố ý tạo ra tiếng động lớn, nước bắn tung tóe.
Tôi mặt không biểu quay về nhà, lấy điện thoại ra liên hệ người lắp camera.
Trong đêm cho người lắp năm cái camera ở năm vị trí nhau trước cửa, có thể quay không góc chết 360 độ, bao trọn vị trí trụ cứu hỏa.
Sau đó gọi điện cho ban quản lý tòa nhà, phản ánh việc trụ cứu hỏa bị sử dụng trái phép, đồng thời nhắc nhở một cách thân thiện, nếu họ để mặc như , xảy ra sự cố thì ban quản lý chịu toàn bộ trách nhiệm.
Làm xong hết thảy, tôi lại gọi cho sếp, nói mình chấp nhận dự án công tác nửa năm của công ty.
Bà Lâm đã thích dùng trộm nước trụ cứu hỏa như , thì để bà ta dùng.
Đợi đến có chuyện, bà ta còn dám mạnh miệng nữa không!
2、
Dự án lần này khối lượng công việc không lớn, chỉ là thời gian công tác dài, không ai nhận công ty cấp cho tôi một khoản chi phí công tác khá cao, chuyến công tác này còn vui hơn nhiều so với việc ngày cũng phải về nhà đối mặt với sàn nhà bị ngập nước.
Tôi tranh thủ thời gian rảnh làm việc để qua camera giám sát.
Bà Lâm lại mang ra một chậu quần áo to định , khi định mở tủ trụ cứu hỏa như thường lệ để nối ống nước của mình thì phát hiện cửa tủ đã bị khóa, còn dán niêm phong.
Trên đó viết: Thiết bị phòng cháy chữa cháy, không được mở khi không có huống khẩn cấp.
Bà Lâm không thèm nghĩ ngợi, giật phăng niêm phong, dùng sức mạnh cửa tủ.
Bà ta dùng rất nhiều sức, mặt méo xệch đi mà vẫn không mở được tủ trụ cứu hỏa, tức giận đấm mạnh một cái lên tủ.
“Đứa mặt dày dán khóa lên thế này chứ!”
Bà ta hậm hực quay về nhà, mang ra một cây chày cán bột đập lên cửa kính trong suốt của tủ trụ cứu hỏa, vang lên những tiếng bang bang chát chúa.
“Tôi bỏ tiền ra mà không cho tôi dùng, mơ đi!”
cửa tủ làm từ vật liệu cứng, không đập vỡ được.
Bà nghiến răng lẩm bẩm:
“Không phải là cái đứa bên cạnh làm chứ?”
“Tôi ngay nó chiếm làm của riêng, tự mình dùng!”
Động tĩnh quá lớn, ông chồng bà cũng đi ra.
Thấy cảnh tượng như thì mất kiên nhẫn nói:
“Tôi mai còn thi nhảy ở quảng trường, bộ đồ này phải xong đấy, mau đi!”
có tí tôn trọng hết.
Bà Lâm tức đổi sắc mặt lấy lòng:
“Đừng giận mà, tôi đi ngay đây.”
bà ta không mang đồ vào nhà ngay mà chống nạnh đầu gào lên trong hành lang:
“Trên đời này còn có đạo lý không hả!”
“Tôi nói rồi, ai cũng khổ , nước này ai cũng dùng được, tiết kiệm được tí tiền nước cho nhà mình, thế mà cái thằng Tiểu Chu lại khóa trụ cứu hỏa lại, độc chiếm cho riêng mình.”
“Tôi với ông nhà già rồi, ngại phải xin tiền con cháu, mới nghĩ cách này để tiết kiệm, không thể thương cho chúng tôi một chút sao?”
Vì là cuối tuần, ai cũng có nhà, nghe động đổ ra .
người chuyên giảng hòa tức hùa theo:
“Tôi thấy nó có dùng đâu mà không cho chị dùng, thế là ác đấy.”
“Nước này có phải của nhà nó đâu, ai cũng là hàng xóm, cần gì phải làm căng thế.”
Còn nhiều người thì chỉ hùa theo náo nhiệt, dù sao cũng chỉ nói vài câu thôi, cần chịu trách nhiệm, đúng sai ai quan tâm.
Tôi chỉ thấy buồn cười.
Có được sự ủng hộ của đám người đó, bà Lâm càng đắc ý hơn, nghĩ đủ cách để cạy khóa tủ trụ cứu hỏa, vẫn không thành.
Cũng có người từng bị bà Lâm chiếm chút tiện nghi, thấy châm chọc:
“Bà Lâm, ké nước một hai ngày thì được, ngày cũng ké thì quá rồi đấy.”
“ là ban quản lý thấy bà tham quá mới khóa lại, dù sao đây cũng là thiết bị công cộng.”
Bà Lâm nước bọt bắn tứ tung:
“Nói vớ vẩn! Nhất định là thằng Tiểu Chu làm!”
“Anh bênh nó thế, nó cho anh cái gì rồi chứ gì?”
Ánh mắt bà ta khinh khỉnh, còn định nói gì .
Ông chồng bà mở cửa, bà ta vào:
“Được rồi! Đừng có mất mặt ở đây nữa.”
“Bà không xấu hổ, tôi còn đấy!”
ông ta nói thế không phải vì thấy bà Lâm sai, mà chỉ vì sĩ diện mà thôi.
Mà nhìn thấy bà Lâm bị bẽ mặt như , tôi cũng thấy rất vui.
Nếu bà ta điểm dừng thì tốt, còn không thì đợi gánh hậu quả đi.
3、
Hôm sau, nghỉ tôi vừa mở camera lên thì thấy cảnh tượng không hề bất ngờ chút .
Bà Lâm lại nhờ thằng đầu vàng nhà đối diện giúp bà ta cạy trụ cứu hỏa.
“Tôi thấy còn tự được dây điện ra dùng, thì cái này cũng mở được chứ?”
Thằng đầu vàng làm công trình, có nhiều dụng cụ, đúng là mở được.
Nó hắng giọng:
“Cái này là ban quản lý khóa lại đấy, mà mạnh tay cạy ra rồi bị làm khó thì sao? Phải tiền.”
Bà Lâm phì một tiếng:
“Quản lý cái gì mà quản lý, là cái thằng Chu Minh Diệp kia làm đấy!”
“Tôi dùng tuần rồi, hôm trước nó nói không được dùng, hôm sau trụ cứu hỏa bị khóa, không phải nó thì còn ai vào đây?”
“Loại người thích xen vào chuyện người như nó sau này chắn không gả nổi!”
Bà ta không chỉ cắn chặt tôi mà còn nói như đinh đóng cột với thằng đầu vàng:
“Nếu ban quản lý có làm khó thật, thì bảo họ đến tìm tôi!”
Thôi đi, đó sợ là bà ta chạy còn nhanh hơn ai hết!
Tôi không hề có ý ngăn cản, chỉ lặng lẽ lưu lại toàn bộ video camera.
Có người nghe thấy động tĩnh ló đầu ra đề nghị:
“Hay là hỏi thử ban quản lý sao?”
Ánh mắt bà Lâm lóe lên, giọng tức cao vút, chửi ban quản lý :
“Hỏi họ làm gì? Ban quản lý khu mình chỉ ăn không ngồi rồi! Nhờ vả cái gì cũng không được.”
“Không phải mọi người hay bị mất đồ sao? bao lâu rồi, thấy được tên trộm chưa?”
Chuyện này gợi lên sự đồng , mọi người đầu thi nhau mắng ban quản lý.
Cuối cùng, có người bị kích động đề nghị để thằng đầu vàng tháo trụ cứu hỏa ra.
Bọn họ thấy, nếu ban quản lý không bảo vệ quyền lợi của họ, thì họ cũng không để ban quản lý yên.
Nói cách , họ rõ trụ cứu hỏa không thể dùng bừa, vẫn đồng lòng làm ngơ.
Bà Lâm còn nói sẵn sàng trả tiền.
Thằng đầu vàng tức dùng bạo lực bẻ khóa, đến mức cánh cửa tủ trụ cứu hỏa cũng bị làm méo .
Tôi chỉ lạnh lùng quan sát tất .
Dù sao, họ sắp phải trả giá cho những việc mình đã làm.
Bà Lâm thấy trụ cứu hỏa bị mở ra thì tức đẩy thằng đầu vàng ra, đi nối ống nước.
“ em, ơn nhiều nha.”
Thằng đầu vàng nhíu mày:
“Tiền đâu, không phải nói có trả tiền sao?”
Dĩ nhiên bà Lâm lật lọng, bà ta lý lẽ đầy mình nói:
“Tôi không có tiền mới phải dùng nước này, không có tiền thì đưa cho cái gì?”
“Với lại hàng xóm với nhau, giúp một tay mà còn đòi tiền, phải tổn thương sao?”
Những người cũng thi nhau bênh bà Lâm, thằng đầu vàng tức quá chửi tục một câu rồi bỏ đi.
Bà Lâm thì vừa hát vừa tháo hết ga giường, vỏ gối trong nhà ra.
“Hứ, đứa ranh con còn đấu với bà, mơ đi!”
“Không cho tôi dùng, thì tôi lại càng phải dùng!”
Rồi như còn chưa hả giận, bà ta cầm ống nước xịt thẳng vào khe cửa nhà tôi.
“Cho mày khóa! Cho mày khóa!”
chốc, hành lang ngập trong nước.
Bà Lâm hoàn toàn chìm đắm trong giác báo thù thành công với tôi, mà không hề phát hiện ra hiểm họa đã kề sát bên người.
4、
Bà Lâm sau khi ké được nước từ trụ cứu hỏa lần nữa thì càng trở quá quắt, dứt khoát ống nước thẳng vào nhà mình.
Ống nước vắt khắp hành lang, mọi người đi qua đi lại, không tránh được dẫm phải, khiến ống bị rò rỉ nước.
Sàn hành lang ẩm ướt suốt ngày.
Các hộ trên tầng này đầu hối hận vì đã để thằng đầu vàng cạy khóa trụ cứu hỏa.
Họ cố gắng thuyết phục bà Lâm thay ống , đừng để nước bắn tung toé khắp nơi, gây bất tiện khi đi lại.
Bà Lâm bảo mình không có tiền.
Ai nói một câu là bà ta quay sang đổ ngược, nói họ nạt người già.
Cuối cùng mọi người cũng chỉ đành chịu đựng.