Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6psfUihnDl

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Chương 3
Nếu lúc tôi mềm lòng thật, chịu giúp họ một lần thôi, thì đời con tôi coi như xong !
Thật độc ác! Một ba người mà lòng dạ độc hơn rắn rết!
Sự sợ hãi phẫn nộ dâng trào trong ngực, khiến tôi run lên.
Tôi kéo xuống xem tiếp bài đăng, dòng bình luận được thả tim nhiều nhất khiến tôi lạnh sống lưng:
【Thì cứ ầm lên đi, cho không ai yên, người ta sẽ ép kia phải cho con anh b.ú thôi.】
【Không được thì quỳ ngay tầng, cho mọi người thấy ta vô cảm nào!】
【Sợ mất mặt, một cái quỳ đổi được đời yên ổn đấy!】
【Nếu vẫn không được, thì cứ hành luôn. cần con anh b.ú được sữa của , thì cái tội kia phải gánh!】
【Sau chủ tung tin, cho dù có bị nhiễm hay không, trong mắt người khác thì coi như nhiễm !】
Tôi tức đến run người, m.á.u nóng dồn lên đỉnh .
Đứng bật dậy, tôi xông xuống tìm chúng tính sổ.
Nhưng chưa kịp bước ra cửa, điện thoại vang lên là bên quản lý gọi tới:
“Cô Vương, 1003 đang quỳ sân đấy, đứa bé đến đứt ruột. Cô giúp họ một chút được không?”
“Cô là mẹ , chắc hiểu cảm giác của họ chứ?”
“Giờ bị ầm lên , mọi người chẳng ngủ nổi. Cô chịu hy sinh một chút, cho qua đi nhé.”
Tôi chưa kịp trả lời, điện thoại đã rung liên hồi, là tin nhắn nhóm cư dân bật lên liên tiếp.
Không cần xem, tôi biết bọn họ đang nói về tôi.
Tôi không nói một lời, lặng lẽ cúp máy.
tôi mở ngăn kéo, ra một cuốn sổ nhỏ, vừa lật vừa bấm từng số gọi đi.
Cho tới khi cuộc gọi cuối cùng kết thúc, tiếng huyên náo sân đã bắt nổi lên.
Tôi đứng dậy, chai sữa trẻ con, cẩn thận vắt ra một chai đầy.
Vừa nhẹ nhàng lắc chai sữa, tôi vừa bước vào thang máy.
Khóe môi khẽ cong:
“Uống xong chai … thì đừng mong đụng đến sữa của tôi nữa nhé.”
tầng, Trương Mai đang quỳ gối ngay trước cửa , vừa vừa gào thét t.h..m thiết!
Đứa trẻ vẫn được quấn kín trong chăn, hở ra chút da nhỏ xíu.
Cô ta vừa sụt sùi vừa than trước đám đông vây quanh, đầy căm phẫn:
“Chúng tôi một chai sữa cứu mạng thôi! Con tôi hai ngày chưa được uống giọt nào!”
“Đây là sữa cứu mạng, tôi đâu có tiền hay mạng sống ai, là một chai sữa thôi mà!”
“Chúng tôi sẵn sàng trả tiền, coi như mua được mà… hu hu hu…”
Người quản lý đứng bên cạnh, mặt mày khổ sở không biết sao.
Đúng lúc , bộ đàm trên tay ông ta vang lên:
“Quản lý, có mấy xe đi lối khẩn cấp vào … hình như là xe công vụ…”
Ông ta ngơ ngác nhìn quanh, Trương Mai đang quỳ thì ngẩng phắt lên.
Tôi bắt gặp ánh mắt cô ta trao đổi ngầm với chồng khóe môi tôi khẽ nhếch.
Chẳng mấy chốc, tiếng cơ lần lượt dừng ngay trước sảnh.
tiên: Hội bảo vệ Phụ nữ Trẻ em.
thứ hai: Quỹ Trẻ em Lang thang.
thứ ba: Phòng chống buôn người.
thứ tư, quen thuộc nhất xe cảnh sát màu xanh trắng.
Ngay khi các xe lần lượt dừng hẳn, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía .
Sắc mặt Trương Mai bắt tái đi, càng lúc càng xám xịt.
Cô ta chồng nhìn nhau như cùng ngầm hiểu quay người bỏ chạy.
Tôi lập tức bước nhanh lên, đặt tay lên vai cô ta, lạnh lùng:
“Chị đi đâu vậy?”
“Chị xem, nước biết chị gặp khó khăn nên đến tận đây giúp. Giờ chị bỏ đi là sao? Không muốn giải quyết à?”
Lời tôi vừa dứt, ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào Trương Mai.
Bước chân cô ta khựng .
Cô ta nghiến răng nhìn tôi:
“Vương Miêu Miêu, cô muốn hả?!”
Tôi nhướng mày, mỉm cười:
“Giúp chị giải quyết vấn đề thôi mà…”
Chưa kịp nói hết, nhân viên của Hội bảo vệ Phụ nữ Trẻ em, mặc áo gile đỏ, đã bước lên trước.
Cô ấy tiến tới, vạch tấm chăn đang quấn quanh đứa trẻ ra.
Nhưng Trương Mai giật mình né tránh.
Sắc mặt nhân viên lập tức trở nên nghiêm nghị:
“Thưa chị, chúng tôi nhận được đơn tố cáo nặc danh, nói rằng có dấu hiệu bạo hành trẻ nhỏ. chị phối hợp, chúng tôi cần tra tình trạng của cháu bé ngay lập tức.”
Trương Mai hoảng loạn, run lên vì kích :
“Không có! Các người nói bậy! Tôi không hết!”
Vừa nói, cô ta vừa ôm chặt đứa bé hơn, ghì sát vào ngực.
Nhân viên của Phòng chống buôn người thấy bước tới, nghiêm :
“Chị ôm chặt sẽ khiến đứa trẻ ngạt thở đấy, hãy phối hợp!”
“Chúng tôi nghi ngờ đứa bé có vấn đề về thân phận, ơn xuất trình chứng minh nhân dân, giấy đăng ký kết hôn, giấy khai sinh hoặc giấy chứng sinh của cháu. Chúng tôi cần xác minh danh tính.”
Cô nhân viên vừa nói vừa vươn tay kéo tấm chăn ra:
“Chúng tôi phải tra tình trạng sức khỏe của cháu bé, chị hợp tác.”
Nhưng Trương Mai vẫn liên tục né tránh, ôm chặt đứa trẻ không buông:
“Đây là con trai ruột của tôi! Dựa vào đâu mà các người nói muốn tra là tra hả?!”
nói của cô ta đầy hung hăng, nhưng đôi tay đang siết đứa trẻ run lên rõ rệt như đang che giấu điều .
Tôi lúc đã chắc chắn hoàn toàn về phán đoán của mình.
Suốt từ tới giờ, tiếng của đứa trẻ không hề thay đổi một chút không có một tác nhỏ, không cử , không run rẩy.
Tiếng ấy nghe cứ như… máy phát ra vậy.
Tôi bước lên, lạnh nói:
“Nếu đây thực sự là con ruột của hai người, thì sao sợ tra của cơ quan chức năng đến ?”
“Nửa đêm nửa hôm bày trò , chẳng lẽ đứa bé có mờ ám sao?”
Câu nói của tôi như châm một mồi lửa.