Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9UtQfmKs4i

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Chương 6
Nói rồi, cô ta giật phắt lấy que , tháo chiếc ghim cài áo, không chút do dự đ.â.m thẳng vào ngón tay đứa trẻ.
Máu nhỏ xuống tấm que , mọi người xung quanh đều trừng mắt theo dõi, tò mò xen lẫn kinh hãi.
m.á.u đã chạm que, ánh mắt Trương Mai liền ánh lên vẻ hưng phấn không che giấu nổi.
Rồi 15 phút trôi qua.
Khi que dần đổi màu, hiện ra hai vạch, cô ta nhảy dựng lên:
“Vương Miêu Miêu! Cô lại dám mang virus ! Sữa của cô hại đời con trai tôi rồi!”
“Cô chịu trách nhiệm! Cô lo tiền thuốc, tiền học, tiền cưới vợ cho nó đời!”
Tôi khẽ bật :
“Que … liệu có chuẩn không vậy?”
Trương Mai lập tức phản bác:
“Sao lại không chuẩn! Đây là loại được nước chứng nhận, độ chính xác 80% đấy!”
Tôi gật , nhẹ giọng đáp:
“Vậy thì là chuẩn rồi.”
Rồi mỉm , bình thản nói tiếp:
“ là… tôi chưa từng nói là sữa của tôi , không?”
dứt lời, sắc mặt Trương Mai liền trở nên dữ tợn:
“Giờ cô muốn chối à? Muộn rồi! Bao nhiêu người tận mắt con tôi uống sữa của cô đấy!”
Tôi gật , bình tĩnh đáp:
“Đúng vậy, con chị quả thật uống sữa do tôi mang .”
“Nhưng … sữa tôi mang , chưa đã là sữa của tôi.”
Trương Mai bật khinh miệt:
“Không của cô thì là của ai?! Chẳng lẽ cô có ai đang cho con b.ú ?!”
Tôi lắc .
tôi lắc, ánh mắt cô ta lại càng sáng rực lên, tưởng chừng sắp thắng trận.
Nhưng một câu nói tiếp theo của tôi khiến cô ta đứng c.h.ế.t trân tại chỗ:
“ tôi đúng là không có ai đang cho con bú, nhưng tôi chẳng lẽ không có sữa bột”
Nói xong, tôi lập tức mở điện thoại, bật đoạn camera giám sát :
“Đây là video lúc tôi pha sữa, có thời gian ghi hình, camera độ nét cao nên có rõ bình sữa luôn.”
Trương Mai hừ lạnh, cố gắng vớt vát:
“Bịa đặt! Video chắn là giả!”
Tôi nhún vai, đưa bình sữa cho sát đang đứng bên cạnh:
“Phiền các anh mang giám định giúp, xem bên là sữa người hay sữa bột.”
tôi đưa vật chứng cho sát, mặt Trương Mai tái hẳn .
sát rất nhanh liên hệ đồng nghiệp, mang bình sữa xét nghiệm.
Cô ta im lặng chốc lát, rồi đột nhiên đổi giọng, gượng :
“Có lẽ là… là do que sai thôi, tôi nhầm lẫn rồi.”
Tôi không cho cô ta đường lui:
“Bình sữa đã gửi giám định rồi, khoa học sẽ cho chúng ta câu trả lời công bằng nhất.”
“Nhưng tôi lại tò mò một chuyện khác hơn.”
Tôi quay sang , giọng trầm xuống:
“Anh có nói cho tôi biết tại sao lại khéo có sẵn que tay không?”
“Anh nói là mua nhầm, vậy cho hỏi, anh định mua nhầm loại que gì thế?”
Giọng tôi không lớn, nhưng ánh mắt lại dán chặt lên người anh ta:
“Người bình thường, ai lại dự trữ loại que m.á.u chuyên dụng ở chứ?”
Câu nói dứt, ánh mắt Trương Mai lập tức xoay sang chồng mình.
nuốt nước bọt, ấp úng:
“Lâu quá rồi… tôi… tôi quên thật …”
Tôi mỉm :
“Quên à? Lâu quá rồi?”
“Thế sao nãy anh lại thành thạo vậy? Động tác liền mạch, không làm ba năm lần bảy lượt, thì sao trôi chảy thế được?”
“Tôi… tôi…”
toát mồ hôi lạnh, ánh mắt lảng tránh, không dám ngẩng .
Bộ dạng lúng túng ấy khiến Trương Mai gần sụp đổ.
Cô ta lao , túm cổ áo chồng, gào lên điên cuồng:
“Anh cũng sao?! Sao lại có chứ?! Anh cũng có à?!!”
Câu “cũng” thốt ra, hội trường ồ lên một tiếng cô ta đã tự mình nói lộ ra rồi.
Nhận ra bản thân lỡ lời, Trương Mai vội vàng lắp bắp:
“Không , tôi không có, tôi không…”
Nhưng ánh mắt của mọi người xung quanh đều ngập tràn nghi ngờ và khinh bỉ.
Đúng lúc , điện thoại của sát vang lên.
Kết quả giám định gửi về bình sữa kia là sữa bột.
đám đông im phăng phắc.
Tin đồn “tôi mang ” chính thức đ.á.n.h sập.
Tôi lại Trương Mai, ánh mắt cô ta đầy bất cam, tôi lạnh nhạt hỏi:
“Chị nói xem, một đứa trẻ nhỏ thế, nếu thật sự nhiễm nó lây từ ai ra nhỉ?”
Xung quanh bắt vang lên những tiếng bàn tán khe khẽ:
“Đứa nhỏ thế , có là lây truyền từ mẹ sang con thôi nhỉ…”
“Đúng rồi, lây truyền mẹ con!”
“Vậy tức là lỗi không ở ai khác, chính là do bọn họ!”
“Hai người các ngươi rõ ràng biết mình mang virus vậy vẫn cố sinh con ra, đã không chữa trị cẩn thận, lại lợi dụng bệnh tình của con bé để vu khống, tống tiền người khác!”
Tôi tiến lên, thẳng vào Trương Mai ánh mắt cô ta đỏ ngầu muốn nuốt sống tôi.
Tôi lạnh lùng nói:
“Cô có biết vì sao mình nhiễm virus không? Vì chính chồng cô, ngay từ , đã là người mang bệnh rồi!”
“Anh ta lừa cô cô thì vì anh ta lo nghĩ đủ điều, nhưng anh ta muốn kéo cô xuống cùng vũng bùn với mình thôi.”
Trương Mai quay phắt sang , người đàn ông vẫn cúi gằm, không dám ngẩng .
Cô ta ngồi phịch xuống đất, tuyệt vọng lẩm bẩm:
“Không nào… sao có vậy được chứ…”
Tôi quay sang sát:
“Đồng chí sát, tôi muốn báo án.”
“Hai người cố tình phát tán virus, lại âm mưu tống tiền người khác.”
Tôi đưa ra một USB:
“ là toàn bộ chứng cứ.”
“Từ lâu, họ đã âm mưu tìm một kẻ vô tội để gánh tội thay.”
sát lập tức trầm mặt, rút còng tay ra:
“Vụ nghiêm trọng, chúng tôi sẽ xử lý thận trọng.”
Ngay lúc họ chuẩn hành động, Trương Mai đột ngột rút ra một con dao, xoay người đ.â.m thẳng vào chồng mình!
Mọi chuyện diễn ra nháy mắt.
Máu b.ắ.n tung tóe, tất mọi người kinh hãi lùi lại, không ai dám lại gần khi chưa có đồ bảo hộ.
khi nhân viên y tế nơi, đã thoi thóp và cuối cùng tắt thở trên đường cấp cứu.
Trương Mai bắt tại chỗ.
Cô ta không phản kháng, lặng lẽ rơi nước mắt.
Cô ta từng nghĩ căn bệnh mình mắc là hậu quả của một lần sa ngã, nhưng không ngờ là âm mưu được ấp ủ từ người đàn ông ngủ bên cạnh.
Đứa bé của họ, vì Trương Mai cố tình không điều trị, virus xâm nhập vào não và c.h.ế.t ngay đêm .
Cuối cùng, lại Trương Mai, một mình đón nhận sự trừng phạt của pháp luật.
Ngày cô ta thi hành án, trên con đường trước khu dân cư, tấm biểu ngữ tuyên truyền phòng chống lay động nhẹ dưới ánh nắng mặt trời.
Toàn văn hoàn