Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/60HumWEo8w
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Mười sáu tuổi, được phụ hoàng chọn làm diện thủ [nam sủng] của ta, ấy cũng là lần đầu tiên y được bước chân khỏi gánh hát.
Luận phận địa vị, y quả không xứng.
Nhưng luận chân tâm, y lại xứng hơn bất kỳ .
quỳ trên đất, cúi gằm đầu, người đều toát ra vẻ thất vọng cùng tự ti.
Tim ta khẽ nhói một chút.
Ta nhẹ giọng :
“Hoàng đệ, thiên lại không thấp hơn huynh muội ta một bậc? Đã thế, ta chọn thì có khác gì? Thiên quý, hoàng đệ cao thì người đó cao, thấp, người đó thấp. phận, ra chẳng hề trọng yếu.”
Hoàng đệ nghe xong, ánh mắt sáng lên:
“A đúng. nâng phận của hắn để đánh vào Diệp Vi Lan, ta thuận theo ý . Người đâu! Phong làm Vĩnh Tĩnh hầu, thưởng ngàn lượng hoàng kim, tặng phủ đệ một tòa!”
xong, hắn chẳng thèm liếc lấy một cái, kéo tay ta, hớn hở kể chuyện về Diệp Vi Lan:
“Hoàng , ta làm được chứ? Hôm qua Diệp Vi Lan biểu tình ra sao? Mau kể ta nghe ! A cứ yên tâm, hắn chịu nhún nhường, ta hôn lại. Nhưng hắn vẫn ngoan cố…”
Ánh mắt hắn vụt qua một tia sắc lạnh, thực sự là sinh ra sát tâm lòng.
A đệ ta năm nay mười lăm tuổi, trẻ tuổi đăng cơ, chưa từng có tài trị quốc gì đáng kể.
Triều ngày nay đầy rẫy quý thao túng, mà hắn thì thế lực yếu ớt tay.
Đáng tiếc, hắn vẫn chưa rõ điểm ấy.
trước, ta cùng hắn c.h.ế.t rừng trúc.
Hắn sai cấm quân hộ tống ta đào thoát, đáng tiếc, đám cấm quân ấy vốn chẳng tuân hắn.
Ta bị c h é m thành tương thịt, hắn thì cách ta ba thước, cũng thành một vũng m á o khác.
, ta tuyệt không để điều đó tái diễn.
May thay, ta cùng hắn là một mẹ sinh ra, hắn vốn đa nghi, người ngoài không mấy tin tưởng, chỉ có ta là hắn nghe nhất.
Ta nắm lấy vai hắn, nhìn thẳng, từng nghiêm nghị:
“Hoàng đệ, đệ nhất định phải chuyên tâm chấp . đệ sự có , mười tên Diệp Vi Lan cũng g i e c được. không có , dù chỉ một Diệp Vi Lan thôi, cũng chẳng thể động đến.”
Hắn trầm .
Bởi hắn hiểu, ta toàn là sự .
Đại Tấn, quý nhiều như mây, diệt một Diệp Vi Lan, chẳng hề dễ dàng.
“A , ta nên làm sao?”
“Nghe ta.”
Ta nắm chặt lấy tay hắn:
“Lần , nhất định phải nghe ta.”
Ngày hôm sau, hoàng đệ hai đạo thánh chỉ:
Một là: hôn ta , phong hắn làm phò mã.
Hai là: phong ta làm nhiếp vương, cho phép tham dự triều .
Ta rốt cuộc cũng được cùng Diệp Vi Lan đứng trên một triều đình, cảm giác ấy… vi diệu.
Hai đạo thánh chỉ ra, triều đình chấn động.
Tấu chương buộc tội ta như tuyết bay đầy trời.
Người người mắng ta khuynh quốc khuynh thành, chuyên lấn chúa, yêu cầu thu hồi nhiếp , chiếu kể tội ta thiên .
Ta chẳng động dung, chỉ có hoàng đệ là nổi giận.
Hắn quát vào đám đại thần:
“Hoàng cùng trẫm đồng mẫu sinh ra, cùng nhau nắm giữ thiên thì sao?”
Hắn thực sự ta hết lòng yêu thương, cho nên ta lại càng không thể phụ lòng hắn.
Ta ở cung, đọc tấu chương, tiếp kiến các vị đại thần, chỉnh đốn nội vụ hậu cung, chỉnh lý cấm quân từng bước nhổ bỏ những cái gai do các thế gia vọng tộc cắm vào hoàng cung.
Mỗi khi xử lý xong một việc, lòng lại tăng thêm vài phần an tâm.
Hôm ấy, ta khó khăn lắm mới xuất cung hóng gió, nào ngờ lại gặp Diệp Vi Lan.
Y chặn xe ngựa của ta, từ trên ngựa vươn tay ra.
Ta vén rèm nhìn tay y, chỉ chua chát khôn cùng.
trước, Diệp Vi Lan ta luôn giữ khoảng cách như sợ bị ô uế, đừng chạm tay, chỉ cần vạt áo ta lướt qua hắn cũng đã khiến hắn lộ vẻ ghét bỏ.
, hắn lại chủ động như .
Hừ!
Là vì ta đã nhổ sạch đinh sắt, cảm bất an rồi sao?
Ta nhàn nhạt :
“Diệp đại nhân, tự miễn cưỡng làm điều không thích, chẳng mệt sao?”
Hắn khựng lại một thoáng, thu tay về, khóe môi mím lại thành đường cong thanh nhã.
Hắn :
“Thần có việc thưa cùng điện .”
xe kéo tay áo ta, thể vặn vẹo như dây thừng xoắn lại.
Ta đã hứa cùng y ra ngoài ngắm duyệt binh, y chắc lo sợ ta thực sự xem y là quân cờ để kích thích Diệp Vi Lan.
Ta nhẹ nhàng vỗ về tay y, dịu giọng an ủi vài câu.
mỉm cười.
Sắc Diệp Vi Lan tái lại.
Thế nhưng hắn vẫn không đi.
kỳ quái.
trước ta chỉ hơi sơ suất một chút, hắn phất tay bỏ đi.
, ta xử hắn lạnh nhạt như , hắn lại dày không chịu rời.
Quả nhiên là cốt ti tiện.
“Xét tình xưa nghĩa cũ, cung hỏi ngươi ba câu, ngươi đều đáp đúng, ta sẽ cho ngươi một cơ hội chuyện.”
“Xin điện cứ hỏi.”
Diệp Vi Lan đầy tự tin.
Hắn là công tử thế gia danh môn lớn nhất thượng kinh, nhà họ Diệp trải ba triều mà chưa từng suy sụp.
Ngay tổ tiên ta vừa chiếm được thượng kinh, việc đầu tiên cũng là đến bái phỏng các đại gia tộc như hắn.
Hắn nghĩ ta không thể hỏi được gì ra hồn, hoặc dù có hỏi cũng chẳng làm khó được hắn.
Quả ta chẳng hỏi được gì ra hồ , nhưng không có nghĩa là không thể làm hắn lúng túng.
“Ngươi có biết, cung thích ăn món gì, thích màu gì, thích khúc nhạc nào không?”
Diệp Vi Lan ngây người.
Hắn mím môi chặt hơn, người nghiêm nghị, còn mang theo tức giận.
Hắn cảm mình bị đùa cợt.
“Điện , những câu như , có ý nghĩa gì?”
Ta cười nhàn nhạt:
“Thì ra chuyện của cung ngươi vốn không có ý nghĩa gì , ngươi còn tới tìm cung làm gì? Tránh đường đi.”