Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9AFiTBtlQW

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 7

, bố của Thắng Nam mặc một chiếc tạp dề màu hồng, đang bận rộn xào nấu.

Thấy tôi đến, ấy ló khỏi , cười hì hì chào hỏi tôi, rồi lại chui vào .

Đây là điều tôi không bao giờ ngờ tới, ở nhà tôi, bố tôi và không bao giờ động vào bất cứ việc nhà nào.

Tất cả việc nhà và việc đồng áng đều do mẹ tôi và tôi , khi mẹ tôi đi ở xưởng, những công việc này nghiễm nhiên đổ lên tôi.

kéo tôi đến ngồi trên ghế sofa phòng khách: “ bé này sao gầy này, bố mẹ kiểu gì mà nhẫn tâm không biết!”

quan tâm và yêu thương xuất phát từ tận đáy lòng này, không khỏi khiến tôi cay cay sống mũi.

nắm lấy tôi: “Đến đây rồi thì cứ coi như ở nhà mình, muốn ăn gì cứ nói với , bảo .”

Tôi nhỏ giọng hỏi: “Không cần vào giúp ạ?”

xua : “Giúp cái gì? Đàn trai bữa cơm cũng cần người giúp, thì cần ấy gì?”

19.

Trên bàn cơm đêm giao thừa, lấy một chai rượu vang: “ tí không?”

gắp một miếng xương hầm vào bát tôi: “Học này, cầm mà gặm.”

Thắng Nam cầm một miếng xương hầm to gần bằng bàn , gặm đến chảy mỡ đầy miệng.

rót tôi một ly rượu, cười hì hì nói: “Cháu nếm thử nghề của , không biết cháu ăn quen không.”

Bố mẹ yêu thương tôi, gái yêu thích tôi.

Cảnh tượng như vậy trước đây mơ tôi cũng chưa từng xuất hiện, bây giờ lại bày trước mắt tôi một cách chân thực.

Trải qua hai kiếp, lần tiên tôi ở nơi xa quê hương ngàn dặm, Đông Bắc, cảm nhận được ấm áp của gia đình.

Đối với họ mà nói, câu nệ và cẩn thận dè dặt chính là tổn thương lớn nhất đối với thiện ý này.

là tôi cũng bắt học theo dáng vẻ của Thắng Nam, cầm miếng xương to gặm lấy gặm .

20.

Lại một năm thi học nữa tới, lần này thi rất tốt, vượt xa điểm chuẩn 30 điểm.

Khi , em ấy gọi tôi, hỏi ý kiến của tôi.

, nói xem em nên một vào đâu?”

“Bố mẹ nói nào?”

“Họ bảo em vào trường học gần nhà, nói rằng bình thường em tiện về nhà, bố nói nuôi phòng thân già, không muốn em đi quá xa.”

Tôi nhớ lại người đàn to lớn đã giúp tôi xách túi ở nhà ga lần đó, nhớ lại các ở nhà ăn, nhớ lại bố mẹ của Thắng Nam, nhớ lại thầy cô và các bạn học của tôi.

lột xác hoàn toàn, không thể chỉ dựa vào những cái tát và viên kẹo của tôi, tôi cần dùng một môi trường lớn thay đổi tận gốc tính xấu lòng em ấy.

, nếu em thật tin tưởng , hãy vào học Khoa học Kỹ thuật Quốc phòng, đàn nên ngoài xông pha, đừng cả đời bị trói buộc bởi cái làng chài nhỏ bé kia.”

“Được, , em nghe lời !”

Ngày hôm sau khi xong , tôi nhận được cuộc thoại từ nhà, một điều hiếm hoi.

Là mẹ tôi gọi, bà ấy vừa khóc vừa mắng tôi thoại: “Đồ bạch nhãn lang, Tết nhất cũng không biết về nhà hiếu kính bố mẹ, chỉ biết ở ngoài sung sướng. Hay lắm, còn xúi giục em trai vào Đông Bắc, rốt cuộc ý đồ gì?”

Xem thật nghe lời tôi, vào học Khoa học Kỹ thuật Quốc phòng.

「Nghe những lời lẽ thô tục từ chính người mẹ ruột của mình qua thoại, tôi nhẹ nhàng hỏi bà: “Mẹ, mẹ học học là vì cái gì?”

“Đương nhiên là rạng danh nhà họ chúng ta, vẻ vang dòng tộc!”

“Vậy đề nghị em ấy thi vào trường học ở miền Bắc là đang hại em ấy sao?”

“Nó thi xa như , sau này tao với bố phải sao? Sau này chúng tao già rồi ai sẽ chăm sóc chúng tao?”

“Vậy nên, chỉ là chỗ dựa dưỡng già của mẹ và bố, tương lai của em ấy không phải là điều hai người ưu tiên suy xét, đúng không?”

nói bậy! Tao thể hại chính trai mình sao? đừng ở đây ly gián chia rẽ!”

dựa theo thành tích của em ấy đưa kiến nghị hợp lý nhất, nếu mẹ cảm thấy không hài lòng, thể em ấy học lại một năm, sau đó đếnn lúc thì bảo em ấy đăng ký vào trường học rởm thành phố.”

Nói xong, tôi trực tiếp cúp thoại, không bà ta cơ hội nói thêm.

Tùy chỉnh
Danh sách chương