Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/10t3CFo17o
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi phì cười, giơ tay chọc chọc cậu ta:
“Này, không add tôi hả?”
Cậu ta không đáp, yên như tượng.
Reenggg…
Chuông vào lớp vang .
“Này, thầy rồi .”
Tôi kéo tay áo cậu ta.
Tần Du vẫn không nhúc nhích.
“ em kia, làm gì vậy?”
Cô giáo dạy nhạc cau mày.
Tôi nhìn Tần Du lúc này vẫn như khúc gỗ rồi nhìn cô giáo.
“Thưa cô, bạn Tần Du… đau bụng ạ.”
Con ngươi Tần Du khẽ run.
Cô giáo phẩy tay, bảo tôi đưa cậu ta phòng y tế.
…
Tôi hát dở tệ, bình thường nhạc như tra tấn.
Hôm nay thoát khỏi tiết này hoàn toàn là nhờ Tần Du trong mắt cô là sinh ngoan ngoãn số một.
Cậu ta tôi kéo như kéo cục đá.
Lúc ngang cửa sổ, tôi liếc gương u ám của đang nhìn ra.
“Tần Du, cậu chưa từng trốn đúng không?”
Tôi bẻ tay cậu ta ra.
Lòng bàn tay cậu ta nóng hổi, lướt qua tay tôi khiến tim hơi ngứa.
Tôi kéo cậu ta xuyên qua con hẻm nhỏ trước cổng trường, tìm đến quán mì ruột của mình.
chủ tươi cười bưng ra một tô nóng hổi:
“Dắt bạn à? giờ này đang ?”
Tôi toe toét:
“Dạ, bọn em trốn đến .”
Tần Du như nghẹt thở.
Cậu ta lập tức giơ tay bịt miệng tôi, hệt như sợ tôi người ta bắt tại trận.
Tôi cười sung sướng.
sự không hiểu ai thiết kế ra cậu bạn này nữa, đáng yêu xỉu.
Đúng chuẩn gu tôi thích luôn rồi!
Tôi lấy chén nhỏ, chia mì ra:
“Mỗi người một nửa, tình cảm không chia lìa.”
Tần Du nhíu mày nhìn bát mì, không nói gì.
Tôi tưởng cậu chê việc chung tôi, ai dè cậu cầm thoại đưa tôi.
Tôi hiểu liền.
Ý cậu là: tớ có tiền, có thể mua tô.
ra tôi không nổi nguyên một tô đâu.
Vừa sáng xong khi nãy, bụng vẫn no .
Tôi tiện tay cầm luôn thoại cậu, quét mã add WeChat của mình.
Tần Du khựng lại, nhưng không ngăn cản.
Cậu rất nhẹ nhàng, dù chỉ là một tô mì bình dân cũng cậu ra khí chất của quý tộc.
Tôi xong, lau miệng xoẹt, liền nắm tay kéo cậu chạy .
Tần Du ngớ người, loạng choạng chạy theo tôi.
khi ra khỏi hẻm, tôi mới dừng lại quay đầu.
Đôi mắt cậu ta sáng long lanh kỳ lạ.
Giống như lần đầu tiên làm chuyện nổi loạn, tim đập nhanh đến nỗi tôi gần nghe rõ.
Cậu kéo tay tôi lại, ánh mắt kiên định nhất định là trở lại trả tiền.
Tôi giật tay ra:
“Trốn rồi định quay về, giờ quay lại mất chết.”
Tần Du mím môi, lặng thinh nhìn tôi.
Không giận, chỉ có bất lực xen lẫn chiều chuộng.
Tôi cười toe toét:
“Cậu quay lại cũng .”
“Nhưng khi cậu phải nói chủ: ‘Xin lỗi, bọn cháu quay lại trả tiền’ tôi mới .”
Tần Du ở đầu ngõ, chần chừ mất năm phút.
Cuối cùng vẫn nắm tay tôi kéo quay lại.
chủ đang lau bàn, đứa bọn tôi lù lù trước cửa, ngớ người như gặp ma.
Tôi đẩy Tần Du một .
“Nói .”
Lòng bàn tay cậu ta rịn đầy mồ hôi, nắm lấy tay tôi chặt đến đỏ ửng, vành tai cũng đỏ rực.
Tôi tưởng cậu sẽ bỏ cuộc.
Ai ngờ vài giây sau, tôi nghe giọng nói đặc trưng của Tần Du có chút lạnh lạnh, nhỏ nhẹ nhưng hơi cà lăm:
“Xin lỗi… chú ạ… bọn cháu quay lại trả tiền…”
chủ ngẩn ra.
ấy cầm giẻ lau tay, mày mờ mịt nhìn tôi:
“Gì cơ?”
Tôi rốt cuộc không nhịn , cười đến gập người, ôm bụng không thẳng nổi.
Tôi chủ có WeChat, lần nào cũng chuyển khoản trực tiếp.
Ngay cô chủ nhiệm, tôi cũng đã xin nghỉ Tần Du xong xuôi.
cậu ta ngốc nghếch, tôi nói gì là tin răm rắp.
Tần Du có vẻ không vui, môi mấp máy, không nói gì, xoay người thẳng.
Tôi vội vã chạy theo sau, líu lo không ngừng:
“Ây da, tôi sai rồi! Tôi chỉ cậu chịu nói thêm vài câu thôi !”
“Tần Du, giọng cậu hay đấy, sau này nói nhiều nhé!”
“Nè, lặp lại theo tôi: Chu Nhã rất xinh, tôi rất thích Chu Nhã.”
Vành tai Tần Du lại đỏ ửng, rồi cậu ta đột ngột khựng lại.
Tôi không kịp né, đ.â.m thẳng vào lưng cậu ta.
Cậu ta quay đầu, nhìn tôi giây, lạnh nhạt phun ra ba chữ:
“Không biết xấu…”
Phụt tôi bật cười thành tiếng.
“Tần Du, cậu mắng người cũng dễ nghe đấy.”
Rõ ràng là chửi tôi dày như , nhưng …
tôi cười toe toét như thế, chắc đời này cậu ta chưa từng gặp đứa con gái nào lì đòn như tôi.
Tần Du dứt khoát không nói gì nữa, tức anh ách bước nhanh phía trước.
Tối hôm , cô hoa khôi chuyển khoản tôi 10.000 tệ.
“A Du hôm nay chịu nói chuyện ở nhà rồi! Nó hỏi tôi: ‘Sao giày ba hôi vậy?’”
“Đại sư à, cậu đúng là phúc tinh của nhà tôi!”
Tôi lăn lộn trên giường cười xỉu, tưởng tượng cảnh Tần Du cau mày nói câu .
Trời ơi, đáng yêu quá mức quy định rồi.
Tôi hí hửng mở thoại nhắn tin Tần Du.
Reng…
Chuông thoại vang là cuộc gọi từ .
Tôi bực mình cúp máy.
Lại là hắn.
Tôi đã chặn cuộc gọi từ thoại và WeChat của cậu ta.
Vậy cậu ta dùng thoại của mẹ mình để gọi tiếp.
Nhà tôi và nhà ở đối diện nhau, mẹ cậu ta đối xử tôi không tệ, bác ấy là bạn thân của mẹ tôi.
Dù có nổi loạn cỡ nào, tôi cũng không thể dày mức chặn số người lớn.
Tôi vò tóc đầy bực bội, rồi ném thoại sang một bên.
gì vậy trời?
Hồi nhỏ lớn là tôi chạy theo sau cậu ta như đuôi sam, chưa từng cậu ta chủ động gọi tôi lấy một lần.
Tất đều là tôi chủ động làm phiền người ta.
Tôi mở lại lịch sử trò chuyện .
Một chuỗi dài toàn là tin nhắn một chiều từ tôi, cậu ta phải vài trăm dòng mới trả lại tôi một “ừ” hoặc “ờ”.
Tôi đang chuẩn thoát ra bất ngờ nhận tin nhắn từ Tần Du.
Tôi tưởng đâu cậu ta sẽ lạnh lùng như lúc gặp nhau.