Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/7AVVuIelbz

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Ta ra một điều, mỗi lần Thôi đại nhân xuất hiện, luôn mang theo tin tốt cho ta .
“Thôi đại nhân, đúng là tốt ! So với cái tên hẹp hòi là Nhiếp chính kia , tốt hơn trăm lần !”
“……”
“Khụ khụ… Nhiếp chính , cũng không hẳn ngươi nói đâu …”
Không nghe , không nghe !
15
Thôi đại nhân quả nhiên không gạt ta .
Lần nữa ta được thư ca ca gửi , chính là khi huynh ấy nói huynh ấy trên đường hồi kinh.
Một tháng nữa nơi.
Một tháng , ta đã đứng đợi trước cổng thành từ rất sớm.
Gần giờ ngọ, ta rốt cuộc cũng thấy được xe ngựa ca ca.
“Chiêu Chiêu!”
“Ca ca!”
Không ngờ ca ca chỉ liếc một cái đã ra ta .
Ta nhào lòng huynh ấy , rốt cuộc không kìm được mà rơm rớm nước mắt.
“Đã là đại nương , sao còn khóc nhè thế kia ?”
Ca ca trêu chọc ta .
Nhưng ta nghe ra được , trong giọng nói ấy cũng đầy xúc động.
” Đúng , Thôi huynh sao không tới?”
Ca ca hỏi.
“Thôi đại nhân bảo hôm nay có công vụ bận rộn, không tiện ra ngoài nghênh tiếp huynh .”
“Thì ra là vậy .”
Ca ca , tỏ ý thông cảm.
Lại hỏi ta mấy năm qua sống có tốt không .
“Ừm, Thôi đại nhân rất chiếu cố ta .”
“Vậy thì tốt . Hôm khác ta đích thân tới phủ bái tạ. Chiêu Chiêu, hãy trước đi , chiều nay ta tới Thôi phủ đón hồi phủ.”
“Dạ.”
Ta có thật nhiều điều muốn kể với ca ca.
Nhưng huynh ấy bảo còn nhập cung bẩm báo, không thể chậm trễ.
Thế là ta đành lưu luyến cáo biệt.
Trở lại Thôi phủ, ta bắt gặp Thôi Dẫn Ngọc.
cùng quản gia ở chính sảnh.
Dường bàn chuyện đó.
Trên mặt quản gia là vẻ ưu tư rõ rệt.
Thôi Dẫn Ngọc cũng trầm mặc, thần sắc ngẫm nghĩ.
Nhìn hai họ vướng điều khó xử.
Ta bước gần, chỉ nghe loáng thoáng một câu quản gia:
“ nếu còn không nói , lúc Kỷ nương biết được , chỉ sợ …”
“Nói cơ?”
Ta ngắt lời quản gia.
lúc bắt gặp ánh mắt Thôi Dẫn Ngọc, ta hơi bất ngờ.
“Đại nhân, cũng sao ?”
Không nói hôm nay bận công vụ à ?
Thôi Dẫn Ngọc hoàn hồn, .
“Ừ.”
Ánh mắt dừng lại nơi đôi mắt còn ửng đỏ ta .
“Ngươi gặp ca ca ngươi ?”
Ta cũng , nói rằng ca ca đã cung.
Kỳ lạ là, Thôi đại nhân lại mấy hứng thú.
Quản gia nãy còn nói dở, thấy ta lại lặng thinh lui đứng một bên, ánh mắt cụp xuống.
Ta che lấp bởi sương mù, hiểu ra sao .
Một lát , quản gia sai dọn cơm trưa.
Thôi đại nhân gọi ta : “Chiêu Chiêu, cùng ăn cơm đi .”
Ta ngồi xuống, quản gia lại buông một câu:
“ đó, Kỷ nương, này e là còn dịp cùng nhau dùng bữa nữa .”
???
Bàn ăn chợt lặng đi một nhịp.
“Sao lại thế? Ca ca ta đã hồi kinh, còn nói đích thân tới phủ bái tạ . Đại nhân và ca ca ta là bằng hữu nhiều năm, này nhất định lui tới nhiều hơn mới .”
“……”
Lời ta dứt, không khí trên bàn cơm dường càng thêm tĩnh mịch.
16
Bữa cơm ấy , ta ăn mà cảm thấy kỳ lạ.
Nhưng cũng nghĩ nhiều.
Ca ca nói hôm nay tới đón ta , ta liền trở viện thu dọn đồ đạc.
Giữa chừng, quản gia cho khiêng mấy rương lớn.
“Kỷ nương, đại nhân dặn, những này đều mang theo.”
Ta kinh hãi, liên tục xua tay từ chối.
Ba năm qua quấy rầy Thôi phủ, mọi ta dùng đều là Thôi Dẫn Ngọc chuẩn cho.
Giờ sắp rời phủ, sao còn có thể mang đồ theo được ?
“Nếu nương không , những này ở phủ cũng có ai dùng.”
Đúng lúc đó, Thôi Dẫn Ngọc bước sân.
“Những này đều là đồ ngươi hay dùng, huynh trưởng ngươi phục chức, e là bận rộn nhiều việc, chưa chắc đã lo chu toàn cho ngươi được .”
Cho nên, Thôi đại nhân đã chuẩn sẵn hết thảy cho ta .
Thật là chu đáo.
“Đa tạ đại nhân.”
Lòng ta ấm lên.
“Đợi khi ta và ca ca ổn định , mở tiệc mời đại nhân phủ hàn huyên.”
Ta cứ nghĩ Thôi Dẫn Ngọc đồng ý.
Nào ngờ chỉ nhàn nhạt mỉm cười .
Không hiểu vì sao , ta lại thấy có đó không đúng.
Thái độ bình thản xa cách , khiến ta bỗng nhớ tới lần tiên chúng ta gặp nhau .
Tựa giữa chúng ta có đó mơ hồ, vô hình chắn ngang.
Không còn thân thiết xưa.
Kỳ lạ thật, là cố hữu ca ca, cũng đã chiếu cố ta suốt ba năm trời.
Mời dùng bữa, sao lại không lời?
“Đại nhân, …”
Ta định hỏi, thì đột nhiên, tiền viện vang lên tiếng ồn ào.
“Tránh ra cho ta !”
Là tiếng ca ca!
17
Tại tiền viện, ca ca vài tên thị vệ cản lại .
Nhưng huynh ấy vẫn không ngừng xông tới.
Quản gia luống cuống xua tay:
“Kỷ đại nhân, không thể tự tiện xông … không thể đâu a…”
“Tránh ra ! ta ở trong phủ các ngươi!”
“Ca ca!” Ta vội vàng lên tiếng.
lưng, Thôi Dẫn Ngọc lạnh giọng: “Tất cả lui xuống.”
Những cản ca ca ta lập tức lui hai bên.
Ta định mở miệng, thì ca ca đã kéo ta sang bên, lo lắng hỏi han:
“Chiêu Chiêu, không sao chứ?”
Ta ngơ ngác.
Ta thì có thể có chuyện được chứ?
Còn chưa kịp phản ứng, ca ca đã đưa ta ra phía che chắn, ánh mắt đầy cảnh giác nhìn chằm chằm Thôi Dẫn Ngọc – cho lui xuống.
“Nhiếp chính điện hạ, có cứ nhằm hạ quan, tiểu ngây thơ dại dột, xin đừng làm khó nàng.”
???
Nhiếp chính ?!
Hồng Trần Vô Định
Ai cơ?!
Ta theo ánh mắt ca ca nhìn sang.
Thôi Dẫn Ngọc hai tay chắp lưng, thần sắc thản nhiên, mày mắt lạnh nhạt.
Ta: !!!!
Thôi đại nhân chính là Nhiếp chính ?!
18
Dù có khó tin mấy, ta cũng buộc chấp sự thật trước mắt.
Ca ca chắc là đã dọa cho sợ c.h.ế.t khiếp.
Trong lúc rối loạn, huynh ấy màng tới tôn ti bậc, mắng Nhiếp chính lừa gạt thiếu nữ vô tri, thủ đoạn đê tiện.