Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9zphGkqkO8

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 8 - Hành Trình Đến Kinh Thành

Bầu không khí bỗng trở nên tĩnh lặng.

Trong khoảnh khắc, ta lại chẳng biết nên nói gì với hắn .

Khi xưa, ta luôn xem hắn là bằng hữu tri kỷ của ca ca.

Nhiều năm chung sống, cũng coi như thân thuộc.

Nếu gặp cảnh như hôm , hẳn là ta sẽ ríu rít trò không dứt.

, giữa hai ta đã cách trở bao nhiêu , khiến ta bất giác sinh dè dặt.

Không dám mở miệng, dám lén ngắm nhìn Thôi Dẫn Ngọc.

Hắn như , phong độ tuấn nhã, khí độ phi phàm.

trắng núi non có đẹp đến đâu , cũng chẳng thể sánh bằng một nét mày của hắn .

Ta bất giác nín thở.

Bốn bề tĩnh lặng, rơi trên cành.

Nắp ấm nấu khẽ động, tựa như tiếng tim ta đang đập.

“Dạo có khỏe không ?”

Thôi Dẫn Ngọc chợt lên tiếng, khiến ta bừng tỉnh.

Ta vội hoàn hồn, cố nén nỗi xao xuyến trong .

“À… cũng… cũng ổn … là… trong gần đây người đến quá nhiều.”

Thôi Dẫn Ngọc thoáng nhíu mày, vẻ nghi hoặc.

“Gần đây có mấy bà mối đến cửa, nói muốn bàn hôn sự ta .”

Ta khẽ nhấp một ngụm nóng, len lén nhìn sắc hắn .

Hắn hơi nhướn mày vẻ kinh ngạc, rất nhanh đã vẻ hiểu rõ.

Khóe môi hiện lên ý cười nhạt, dịu giọng nói với ta :

“Kỷ đại nhân là tân quý trong triều, Ngươi lại là muội muội của hắn , tất nhiên sẽ nhiều người dòm ngó hôn sự.”

? Có muốn bổn giúp ngươi chọn lựa không ?”

Hắn nói mọi kia là hiểu lầm,

ta dù sao cũng từng ở Thôi ba năm, cũng xem như có phần ân tình.

Nếu ta có để mắt đến công t.ử nhà , hắn hẳn sẽ thay ta nói giúp vài lời.

“…”

Một câu của hắn như gió lạnh thổi tim, ngụm vừa uống như đóng thành băng trong bụng.

Ta mím môi, không muốn nói thêm nữa.

Một hồi lâu không thấy ta đáp lời, Thôi Dẫn Ngọc nhìn ta , ôn hòa hỏi: “Sao lại giận rồi ?”

Lời vừa dứt, ta đứng dậy bỏ đi khỏi đình.

Thôi Dẫn Ngọc hành động của ta làm ngẩn người , theo phản xạ đưa tay ra giữ.

còn chưa ngừng…”

Ta không muốn nghe hắn nói nữa.

Chẳng câu lọt ta nổi.

Khoảnh khắc , ta cũng như ca ca ta vậy , không màng tôn ti cao thấp nữa.

21

Thôi Dẫn Ngọc cầm ô đuổi theo ta ra khỏi đình.

“Chiêu Chiêu.”

Không nghe , không nghe !

Ta hờn dỗi thẳng lên núi.

Bậc đá trơn trượt, chưa đi mấy đã trượt chân ngã lăn.

Cơn đau khiến ta rớm nước mắt.

“Chiêu Chiêu!”

Thôi Dẫn Ngọc vội đến muốn xem thương , lại ta “chát” một cái gạt phắt tay hắn ra .

“Không cần ngài lo!”

“……”

Một thoáng trầm mặc đầy kinh ngạc.

Thôi Dẫn Ngọc dở khóc dở cười : “Tính khí ngươi, quả thật y hệt huynh trưởng ngươi.”

Ta không đáp.

Hắn lại hỏi: ” ta nói sai điều gì sao ?”

Thấy ta im lặng.

Hắn thở dài: “ , là sai rồi , xin lỗi ngươi.”

hắn căn chẳng biết mình sai ở đâu .

Ta c.ắ.n môi, rưng rưng cố chấp.

Thôi Dẫn Ngọc đưa ô ta : “Cầm lấy, ta cõng ngươi .”

Hắn khom lưng, ta trèo lên.

Thấy ta chẳng chút ngại ngần, hắn bật cười không thôi: “Sao lại mềm yếu ?”

Dọc đường, ta và Thôi Dẫn Ngọc đều không nói gì thêm.

Hắn từng vững vàng trên bậc đá .

Tấm lưng rộng lớn, ấm áp, tựa như lần đầu  hắn từng cõng ta .

Chóp mũi ta phảng phất hương trầm dịu nhẹ, giống mùi hương quen thuộc trong chùa năm ấy .

thân phận của Thôi đại nhân, lẽ ra ta đã sớm đoán .

Nếu hôm đó lúc hắn bế ta xuống xe ngựa ta đã kịp nghĩ đến, thì cũng chẳng đến mức day dứt khổ tâm .

Nghĩ đến đó, ta lại muốn khóc .

Ta khịt mũi, vùi sâu hơn cổ hắn .

Người phía như cảm nhận , nghiêng đầu hỏi khẽ: “Sao vậy ?”

“Đại nhân, những lời hôm ngài nói , ta không thích chút cả. Ta không muốn gả người khác.”

“… Vì sao ?”

Không rõ hắn nghi hoặc câu , hay câu sau .

Hồng Trần Vô Định

lúc đây, trong ta cuộn trào muôn ngàn cảm xúc.

Ta muốn để hắn hay biết .

“Ta đem mến mộ đại nhân.”

Muôn cảnh lặng im, ta cũng dễ dàng bày .

22

Sau trận lớn ở kinh thành, sóng gió trong triều cũng dường như đổi thay .

Ca ca ta bắt đầu sáng đi tối , sắc mỗi ngày một thêm nặng nề.

Hỏi ra mới hay , thì ra hiện trong triều đang giằng co Nhiếp chính có nên hoàn trả quyền chính tay bệ hay không .

Bệ đã trưởng thành, Nhiếp chính nắm giữ triều cục.

Văn võ bá quan chia làm hai phái, tranh cãi không ngừng.

Ca ca vốn không muốn đứng phe , cũng cuốn trong ấy .

“Có sức mà dâng sớ đàn hặc, chi bằng viết thêm vài tấu an dân tế còn hơn.”

Ca ca tức giận thở dài.

Ta chẳng giúp gì, có thể tự chăm sóc thân ổn thỏa.

ngờ, rốt cuộc ta người ta nhắm đến.

Suy cùng, là vì ca ca không chịu rõ lập trường.

đó, có kẻ muốn thông gia với ta để lôi kéo huynh ấy . 

Thấy ta chẳng mảy may gật đầu, bày trò tiện.

vì ta ra ngoài lâu xem một vở hí khúc, người ta chặn đường.

Một thiếu gia từng đến Kỷ cầu thân , cứ cố lôi kéo ta uống .

Ta vốn không quen hắn , khéo léo từ chối mấy lượt, hắn lại càng lấn tới.

Tác phong chẳng khác bọn lưu manh.

Đang lúc ta không biết làm sao , một thị vệ áo đen rút đao chắn hắn .

“Vị công t.ử , Kỷ cô nương đã có hẹn với điện nhà chúng ta .”

Điện ?

Nhiếp chính ?

Lúc ấy ta mới sững người , phát hiện ra trong nhã gian đối diện lâu, quả nhiên là bóng dáng Thôi Dẫn Ngọc đang ngồi ngay ngắn.

Kẻ trêu ghẹo ta mày tái mét xin lỗi rồi chuồn mất.

Ta chần chừ mãi, cuối cùng cũng theo thị vệ kia tới gặp Thôi Dẫn Ngọc.

23

Vừa cửa, ta chạm phải ánh mắt của Thôi Dẫn Ngọc.

Trong chột dạ , chẳng dám nhìn thẳng.

Lần hắn cõng ta trở thiền phòng, ta đã ngủ say.

Tùy chỉnh
Danh sách chương