Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9zphGkqkO8

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 4

Ngay đó, bên cạnh bỗng vang vài tiếng xì xào, tôi nhân vật chính được nhắc đến đang tiến lại gần thành tích, liếc một cái rồi chuẩn rời đi.
“Tống Minh Xuyên.” Lục Đình Chu đột nhiên gọi cậu ta.
Tống Minh Xuyên quay lại, ánh mắt lướt qua bên này, dừng lại ở tôi một giây.
“Có gì?”
Tôi trơ mắt nhìn anh tôi nở một nụ cười kiểu phản diện:
“Yo, lần này người ta cướp mất vị trí rồi chứ gì, thế nào là núi cao còn có núi cao hơn chưa?”
Anh ta vỗ vai tôi, vô cùng tự hào mà khoe đối phương:
“Lại đây xem đối thủ của cậu là ai, đứng thi tháng lần này đấy.”
, ánh mắt của Tống Minh Xuyên rơi khuôn mặt tôi, không chỉ cậu ta, mà còn nhiều người khác.
Khoảnh khắc đó, tôi cảm mình như con khỉ trong sở thú.
khi đi được vài bước, Lục Đình Chu ở phía kéo tôi một cái: “Diệp , chỉ để người ta nhìn chút thôi mà, em tức gì chứ?”
“Em anh mà đứng nhất, này khiến anh sướng phát điên luôn được không? Em mới chuyển đến, không cái thằng Tống Minh Xuyên đó ngạo mạn cỡ nào đâu, năm cấp ba gần như độc chiếm hạng nhất…”
Tôi quay người lại, nửa cười nửa không mà nhìn ông anh tóc vàng của tôi, chợt nhớ một :
“Thành tích của em anh rồi, còn anh? Điểm và xếp hạng của anh đâu? Em mới nãy không tên anh trên vinh .”
vinh chỉ đăng sách top 100 trong khối.
Giờ đến lượt tôi thể hiện sự quan tâm dành cho anh trai mình rồi.
Vẻ mặt Lục Đình Chu lại cứng đờ: “……”
6
Tôi có nghĩ là thành tích của Lục Đình Chu tệ, nhưng không ngờ lại tệ đến mức ấy.
Nhìn điểm đó bao nhiêu lần, tôi vẫn không thể tin được đây là người anh cùng ngày cùng tháng tôi.
Chẳng lẽ khi còn trong bụng mẹ, tôi đã hút hết chất dinh dưỡng khiến anh ấy phát triển không đều?
Cơ mà nhìn vóc dáng cũng đâu có vấn đề gì, còn cao hơn tôi cả nửa cái .
Tôi không thể chấp nhận được anh ruột tôi lại có điểm số như , thế là hôm đó khi xem điểm xong, tôi hít sâu một hơi: “Từ bây giờ, em sẽ kèm anh học.”
Lục Đình Chu lập tức phản đối dữ dội: “Lão Lục ấy trước đây thuê gia sư cho anh còn anh từ chối, em cũng đừng mơ, anh vẫn là anh của em đấy, em muốn quản anh?”
“Chỉ hơn em có năm phút, tụi mình cũng đâu chênh bao nhiêu.”
“Năm phút cũng là thời gian!”
Thế là tôi nhìn anh ta đầy sâu sắc: “Em thi đứng nhất anh tự hào, anh thi đội sổ không nghĩ sẽ em mất mặt?”
Lục Đình Chu: “……”
Mặc kệ anh ta nói gì, tôi vẫn dựa vào trình độ của anh ta mà lập một kế hoạch ôn tập.
đó, tôi chớp lấy thời gian anh rảnh rỗi, thường là lúc tan học ngoài đại ca học đường, để kèm bài cho anh.
Hôm đó tôi vừa vào nhà vệ , còn chưa bên ngoài có tiếng nói .
Tuyết à, tôi nói dạo này Lục Đình Chu thân học mới lắm, không phải là thích người ta rồi chứ?”
Một giọng nữ khác vang : “Ai mà ?”
“Không thể nói thế được, Lục Đình Chu đối cậu tốt bao nhiêu,告白 thất bại còn nhận cậu em , hết cái này đến cái . Son môi, đồ dưỡng da, túi xách, vài trăm vài ngàn đều là do cậu ấy , nếu mà cậu ấy thích người khác mấy thứ đó sẽ thành cho người ta mất rồi.”
“Tôi còn nói học mới thi đứng nhất thi tháng, còn vượt cả Tống Minh Xuyên, nói Lục Đình Chu cũng người ta không ít đồ.”
câu này bên ngoài im lặng một lúc, đợi mãi mới tiếng: “Chỉ là ăn may thôi, lần người đứng nhất chắc chắn vẫn là Tống Minh Xuyên.”
“Này, cậu thật sự không có cảm tình Lục Đình Chu à? Cậu ấy cũng đẹp trai mà, lại hào phóng.”
“Lục Đình Chu mà so Tống Minh Xuyên được?”
“……”
Tôi ngồi xổm đến tê cả chân, cuối cùng cũng đợi người đó rời đi.
Trong có một người tôi từng đến – là người con mà anh tôi, tóc vàng , thích. Tiếc là ấy lại thích Tống Minh Xuyên, từ chối lời告白 của anh tôi, còn luôn cho anh cái “người tốt”.
mà anh tôi không những không bỏ cuộc, còn nhận ấy em , suốt ngày quà các kiểu.
Người bình thường nhìn vào cũng hiểu, đây là theo đuổi. Nói là tình cảm anh em đúng là trò cười.
Dưới nghĩa anh-em kết nghĩa, một người hăng hái quà, người còn lại cũng ung dung mà nhận.
Tính , một người cam tâm, một người tình nguyện.
Chỉ tiếc là, đối phương thậm chí không muốn nhắc đến tên anh tôi.

7
Lục Đình Chu lại trốn học.
Không chỉ trốn học ở trường, mà còn trốn luôn buổi học kèm của tôi.
Tôi mặt đen như mực, gửi tin nhắn cho anh ta – không trả lời.
Bạn cùng bàn của tôi – Mạnh Thời Vân – nhìn tôi, có vẻ muốn nói lại thôi, cuối cùng không nhịn được: “ , cậu Lục Đình Chu là ?”
?”
Mạnh Thời Vân rất nghiêm túc nói: “Tôi khuyên cậu đừng tốn tâm tư vào cậu ta, cậu ta thích Sở Tuyết lớp 1 đấy. Tôi vừa người ta nói, cậu ta trốn học để chuẩn bất ngờ nhật cho ấy.”
là hôm nay nhật của Sở Tuyết.
Tốt lắm.
, cậu cười gì thế?” Mạnh Thời Vân có chút lo lắng, “Cậu cười nhìn hơi đáng sợ đấy.”
“Không có gì.” Tôi cười nhẹ.
Buổi tự học tối, tôi mang đề bài tới văn phòng hỏi giáo viên Vật Lý, vừa đúng lúc có người khác cũng đang hỏi.
Còn trông quen quen.
Tống Minh Xuyên vừa gật nói “Hiểu rồi, cảm ơn thầy”, giây tiếp theo đề của tôi đã đưa qua.
lại là đề này nữa? em đều cùng một câu khó à.” Thầy Vật Lý cười, “Minh Xuyên, em giảng lại cho bạn đi, xem mình đã nắm chắc chưa.”
“Vâng ạ.”
Trong văn phòng tôi tìm đại một cái bàn trống, lại kéo thêm một cái ghế.
Giọng nói của Tống Minh Xuyên vang , vẫn là giọng thiếu niên lạnh lạnh dễ .
“Hiểu chưa?” Cậu ấy hỏi.
Tôi gật , nhân lúc không ai chú ý liền nhỏ giọng hỏi: “Bạn Tống, bạn còn nhớ tôi không?”
“Nhớ, Diệp , đã gặp rồi.” Cậu ấy nói.

Tùy chỉnh
Danh sách chương