Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
 
                            https://s.shopee.vn/3fuluph5xE

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Bàn lão ta cởi áo khoác chợt khựng lại, buột miệng thốt ra: “Sao lại là anh , mai sức khỏe cũng khá hơn rồi mà?”
Đúng vậy, tôi sợ lão ta không nên thân, mỗi sáng sớm đều là tôi mang dạ chửa lặn lội mua sắm nguyên liệu cả ngày cho quán. khi tôi rửa rau xong xuôi thì lão ta mới lờ đờ quán. Rồi lại ôm tôi xuýt xoa khen một câu: “Vợ anh đảm thật.” mỗi một câu thôi, dỗ cho tôi dù có khổ sở vất vả mấy cũng chưa từng một lần oán than.
Ý thức được lỡ lời, lão ta lại bắt đầu chống chế: “Anh là… sợ không được tốt thôi mà.”
“Không sao đâu chồng, nghĩ kỹ rồi, anh với mẹ nói đúng , trước kia sợ một anh không xoay xở được, việc cũng ôm đồm người, lỡ cả bước tiến của anh. Giờ nghĩ thông suốt rồi, anh mới là chủ gia đình, vừa hay lại có bầu không tiện, quán lẩu giao toàn quyền cho anh .”
“Không phải, vợ à, anh không có ý …”
“Chồng à, đừng khuyên nữa, tin anh mà.” Tôi nắm bàn còn trắng trẻo hơn cả tôi của lão ta, kiên định nhìn lão ta.
Lão ta như nuốt phải ruồi nhặng, mày nghệt ra đỏ bừng, từ từ nhả ra một chữ “được”. Rồi lại giả vờ vô tình rút về.
Hứ, đồ lòng lang dạ sói , ai thèm đụng chắc!
Cái quán lẩu cay là để trả nợ cờ b.ạ.c cho lão ta . Chẳng bao lâu sau khi cưới lão ta quỳ sụp xuống trước tôi khóc lóc kể lể người ta lừa, thua sạch tiền, cả tiền đền bù giải tỏa của tôi cũng nướng sòng . Lão ta lời cầu xin tôi tha thứ, dập đầu chảy m.á.u xin tôi cho lão ta một cơ hội, để lão ta bù đắp cho mẹ con tôi.
Tôi giận thì giận, nhưng rồi lại mềm lòng, lão ta cũng là người ta lừa gạt mà thôi, hơn nữa trong tôi còn mang giọt m.á.u của lão ta. Tôi viện cớ đầu tư thua lỗ, vay mượn bố mẹ một khoản tiền mở quán lẩu cay. Từ về sau lão ta đúng là bỏ hẳn cờ , quán xá ăn cũng ngày càng khấm khá, cuộc sống cũng dần có hy vọng hơn.
Cho tận hôm nay tôi mới biết, căn bản là chẳng có nợ nần cờ b.ạ.c sất, tất cả tiền đều chuyển cho mẹ lão ta rồi! Còn cả căn nhà trước hôn nhân của tôi và quán lẩu cay nữa, cả nhà bọn họ đúng là một lũ đỉa đói bám người tôi hút , không lừa tình, mà còn bày mưu tính kế hại mạng!
Tôi nhìn lão Đại ngáy khò khò bên cạnh mà lòng thầm cười lạnh, m.á.u của đây, không dễ hút thế đâu!
6
Sáng hôm sau tôi tiếng mẹ chồng tôi xông thẳng phòng gọi dậy: “ giỏi có ngủ, con trai tôi sáng sớm tinh mơ rồi, còn cô thì nằm ườn ở nhà hưởng thụ.”
Tôi liếc xéo cái cốc trên ta một cái, trong lòng nắm chắc phần nào: “Mẹ, chẳng phải mẹ bảo sao, bảo con đừng có mà suốt ngày ôm khư khư cái quán không chịu buông ra. Giờ quán con giao cho lão Đại rồi, con thân mang song thai nên không dám ra quán vướng chân vướng nữa.”
“Cô—” mẹ chồng tôi nghẹn họng.
Tôi tốt nhắc nhở ta: “Mẹ, mẹ bưng cái ạ?”
Mẹ chồng tôi như sực nhớ ra điều , sắc lập tức dịu xuống: “Hừ, còn không phải là thằng Đại Kiến nó thương cô nên mới cất công hầm canh tẩm bổ cho cô à, mau , cái thân già của tôi còn chẳng có cái phúc đâu.”
Tôi vốn dĩ vẫn luôn hiếu thuận: “Vậy mẹ ạ, con ngán tận cổ rồi.”
ta ngớ người ra, gượng gạo cười cười: “Thôi để con , cháu đích tôn trong con mới là quan trọng.”
Tôi cái máy máy của nhõng nhẽo: “Cháu đích tôn của mẹ cũng thương mẹ lắm , mẹ không thì con cũng không đâu.”
ta sốt ruột gãi đầu gãi tai, sắc vô cùng đặc sắc, cuối cùng vẫn là đành tặc lưỡi bưng lên húp húp để một ngụm nhỏ.
Dạ, con rót thêm cho mẹ đây, xíu xiu vầy có bõ bèn !” Thấy mẹ chồng ấp a ấp úng, tôi bèn đứng phắt dậy, nắm thành ép thêm mấy hớp nữa.
“Khụ… khụ… đủ… đủ rồi… tới… tới con …” mẹ chồng giằng cái , sặc sụa muốn long cả phổi.
“Dạ.” Tôi cầm lên, vừa đưa tới miệng giả bộ “oe oe” nôn thốc nôn tháo, hất cả canh xuống đất.
“Con ranh kia lại giở trò!” Mụ ta tức tối hét lên, giọng the thé.
Tôi giả bộ tủi thân quay : “Mẹ ơi, cái miệng mẹ dạo nặng mùi quá , khám xem có phải ung thư dạ dày hay bệnh không, sao mà khó ngửi dữ vậy?” Rồi tôi lại giả bộ xót xa nhìn xuống đất: “Canh bổ dưỡng thế mà đổ cả ra rồi, phí của trời!”
Mẹ chồng rõ ràng là giận sôi , nhưng vẫn cố nặn ra nụ cười: “Ai bảo không cẩn thận cơ chứ?”
Vừa dứt lời, mụ ta ba chân bốn cẳng chạy biến, còn không quên đóng cửa phòng hộ tôi.