Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/6AcyhL27Sz

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 5

Hôm sau tỉnh lại, Tống Du ngủ rất quy củ, chỉ có điều áo trong ướt từ đến ngực.

Cánh tay ta đặt trên ngực hắn, tay sờ cơ bụng, chân gác lên eo hắn, chân kia đạp lên đùi hắn.

Tống Du quay đầu nhìn ta: “Khả năng tự chủ của nàng đâu?”

Ta lặng thu tay chân về: “Rất rõ ràng, đang ở trên người chàng.”

(13)

Cơ hội hiếm có, ta đưa Tống Du trải nghiệm sâu sắc cuộc sống vui vẻ của phi hậu cung.

Trạm thứ nhất, xích đu bên hồ Ngự Hoa Viên.

Tống Du ngồi đó, ta ở phía sau đẩy hắn, ung dung tự tại.

“Ái phi, Trẫm muốn cùng nàng chơi xích đu!”

Hoàng thượng từ xa chạy tới.

Có một tin tốt, Hoàng thượng không nhận ra sự khác biệt Tống Du và muội muội hắn.

Tin xấu là, Hoàng thượng muốn ngồi chen chúc cùng Tống Du, dây xích đu liền đứt.

Hoàng thượng đi cà nhắc rời đi.

Hắn đang suy nghĩ là do mình béo lên hay là Duyệt Phi béo lên.

Trạm thứ hai, cây thụ nghiêng sau đại điện.

Ta đưa Tống Du leo lên ngắm hoàng hôn, vừa vặn ngồi đủ hai người.

Đường viền của mặt trời lặn bị tường cung chỉnh tề cắt ngang, từ từ di chuyển lên trên.

Lúc còn một nửa, đẹp vô cùng.

Hoàng thượng chống nạng gõ vào thân cây.

“Ái phi, nhảy xuống đi, Trẫm sẽ đỡ nàng.”

Tống Du chắp tay, vái không khí một cái, nhắm mắt nhảy xuống ——

Được rồi, tay Hoàng thượng cũng hỏng luôn rồi, chỉ còn tay trái là vẫn có thể húp canh.

Trạm thứ ba, giả sơn đảo hồ, thánh địa hẹn hò của hậu cung.

Ta kéo Tống Du chui vào trong, Tống Du không chịu vào.

“Nương nương, thánh địa hẹn hò, hai chúng ta vào làm gì?”

“Ta một mình cũng thường xuyên đến mà.”

Tống Du trầm hồi : “Nhìn trộm không thích hợp làm sở thích đâu.”

Ta nhặt hòn đá lên, ném vào bên trong, làm kinh động mấy đôi uyên ương.

“Không nhìn trộm, chỉ là đến dọa bọn họ chút chơi.”

Bên trong đã có người mắng chửi: “Có phải cái con Lan Thường tại kia lại đến phá đám không?”

Ta lại cúi người nhặt đá.

Tống Du nắm lấy tay ta, ánh mắt kinh ngạc, sắc mặt hơi trầm xuống.

“Con người ít nhất không thể, tối thiểu không nên làm loại chuyện hại người không lợi mình này.”

Ta mím : “Ta ghen tị bọn họ có đôi có cặp không được sao?”

Tống Du giữ nguyên tư nắm tay đó, hắn rút khăn tay bên hông ra, ánh mắt chăm chú lau tay cho ta.

“Nương nương cũng có mà, có Bệ hạ.”

Ta nhìn chằm chằm vào mày mắt Tống Du, nói từ tận đáy : “Bệ hạ rất tốt, nhưng ta muốn có hai người, công tư phân minh.”

Tống Du ngước mắt nhìn ta, giữ nguyên ánh mắt cạn , tiếp đó động tác trên tay dừng lại, nhét khăn vào tay ta.

“Nàng còn muốn hai, sao nàng không nói ba luôn đi?”

Đến đêm, lại phải đi ngủ.

Ta và Tống Du đầu cuộc chiến giằng co.

“Ta đưa chàng đi chơi cả ngày rồi, ta lên giường ngủ thì làm sao?”

“Tay chân nàng không quy củ, cứ sờ soạng ta mãi.”

“Đều là huynh đệ, sờ một cái ôm một cái thì làm sao?”

Tống Du lạnh lùng nói: “Ai là huynh đệ với nàng?”

Ta cầm bát nước ở giường lên, ngửa đầu uống cạn.

“Bổn cung lấy nước thay rượu, bây giờ kết nghĩa với chàng.”

Tống Du mở to mắt: “Nàng uống mất vạch phân cách của ta rồi.”

Hắn thực sự là lạt mềm buộc chặt cao tay, kỹ năng diễn xuất ngây thơ tinh tường.

Ta nhanh nhẹn bò lên giường.

“Tống đại nhân, từ bỏ sự giãy giụa vô ích đi, mau ngủ thôi.”

Hôm sau tỉnh lại, vẻ mặt Tống Du đầy thẹn thùng và phẫn nộ.

“Nương nương, nàng và Bệ hạ, một người ban ngày quấy rối ta, một người ban đêm quấy rối ta, cái ngày này ta thực sự không sống nổi nữa rồi.”

Ta rút tay từ trong áo hắn ra.

“Tống Du, ta không cố ý, ta là thai phụ, ta cần ôm gối ngủ.”

Tống Du nhắm mắt lại: “Còn một cái tay nữa, nàng sắp thò đến đâu rồi!”

Ách, có thể là hơi vượt quá giới hạn một chút.

Đến đêm nay, Tống Du ngồi trên giường, trong tay cầm dải lụa.

“Trừ phi hôm nay Nương nương trói tay lại, nếu không ta cũng sẽ không cho nàng lên giường ngủ nữa.”

Ta ngẩn người, giải thích: “Tống đại nhân, không cần đâu, đêm nay ta thị tẩm. Ta đến nói với chàng một tiếng, không cần đợi ta ngủ đâu.”

Ánh mắt Tống Du hơi ngưng lại, hắn giọng nói: “Nàng không phải mang thai rồi sao?”

Ta cười cười: “Bệ hạ lật thẻ bài, không có nghĩa là phải làm chuyện đó. Ta đi đây.”

(14)

Hoàng thượng không phải vì ta mới đến tìm ta.

Hắn bảo ta đừng nạt Tứ hoàng tử.

Ta rất ngạc nhiên, chuyện nạt Tứ hoàng tử cảm giác như chuyện từ kiếp trước rồi.

Hóa ra mới chỉ qua vài ngày thôi sao?

Ta hỏi Hoàng thượng: “Chẳng người không nghi ngờ huyết thống của Tứ hoàng tử?”

Hoàng thượng nhìn ta: “Trẫm biết, Lưu Thục phi cũng biết Trẫm biết, cho nên sau này sẽ không giao trọng trách cho nó, cũng chẳng qua là mong nó khỏe mạnh vui vẻ mà thôi.”

Ta hít một hơi, chuyện này ta phải ngồi dậy nghe cho rõ.

“Hoàng thượng, người bị cắm sừng mà không tức giận sao?”

“Tiểu Lan, hậu cung của Trẫm là ít nhất bổn triều rồi, chỉ có bốn ba vị phi , một năm ba trăm sáu lăm ngày, bình quân mỗi người không tính kinh kỳ cũng chỉ được tám ngày. Trẫm cũng sẽ có sở thích riêng, ví dụ như nàng được mười chín ngày, đương nhiên nàng tự để người ta nẫng tay trên thì không thể trách Trẫm, quá nửa số phi một năm đều không được lật thẻ lần nào. Các nàng không có lỗi, Trẫm không thể giải tán, các nàng không có công, Trẫm không thể phong thưởng, còn những chuyện khác, chỉ cần không làm lẫn lộn long chủng, chẳng Trẫm không nuôi nổi nữ nhân, hay là không nuôi nổi đứa trẻ?”

Ta vô cùng chấn động: “Bệ hạ, ta biết người rất tốt, nhưng người tốt như vậy, tại sao lại muốn ban cho ta?”

Hoàng thượng cũng rất bất lực: “Bởi vì nàng là người duy nhất mà đứa con trong bụng không biết là của ai.”

Ta nhìn Hoàng thượng, rơi vào trầm tư.

Rốt cuộc là ai đã đến cung Quý phi ngủ với ta chứ?

Ta nhìn Hoàng thượng: “Rốt cuộc là ai nhỉ?”

Hoàng thượng nhìn ta: “Rốt cuộc là ai nhỉ?”

Hoàng thượng bỗng nhiên ngồi bật dậy, nghiêng người tới gần ta, mắt hơi sáng lên: “Thực ra, Trẫm vẫn luôn có một câu hỏi muốn hỏi nàng.”

Ta: “Đã từng yêu.”

“Không phải cái này. Trẫm muốn hỏi nàng, Duyệt Phi thích cái gì? Tại sao dạo này nàng ấy cứ không để ý đến Trẫm?”

Ta thỏm: “Bệ hạ, người thích Duyệt Phi?”

Hoàng thượng gật đầu, ánh mắt đầy u sầu.

“Kể từ yến tiệc Giao thừa, nàng ấy mắng ta là hôn quân, tuy nói ta không phải hôn quân nhé, nhưng Trẫm đã nhất kiến chung tình với nàng ấy, nhưng nàng ấy cứ lạnh lùng băng giá, đặc biệt là từ sau khi cao lên.”

Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.

Cửa điện đột nhiên bị người đẩy ra.

Người đó xách đèn lưu ly, hơi nâng lên, mày mắt thanh lãnh, cử chỉ hợp nghi.

Nàng bạch bào chạm đất, trâm ngọc búi tóc , phấn son nhàn nhạt lướt qua đôi má.

“Bệ hạ, thiếp không có người bầu bạn, không ngủ được.”

Ánh sáng này, phục trang đạo cụ này, thoại này, giọng nói kẹp này…

Đây vậy mà lại là Tống Du Tống đại nhân!

Ta trốn sau lưng Hoàng thượng, nháy mắt ra hiệu với hắn.

[Chàng điên rồi, chàng là nam nhân, chàng đến cướp ta, chàng không muốn sống nữa sao?]

Hoàng thượng bị câu dẫn đến thần hồn điên đảo.

Cả người tự động bay từ trên giường xuống.

Ta dùng hai tay ôm chặt lấy Hoàng thượng.

“Bệ hạ, người đêm nay là của ta, không được đi! Nhập cung ba năm, lần đầu tiên ta cầu xin người đừng đi.”

Hoàng thượng nhìn Tống Du, cố sức rướn về phía hắn: “Nhưng mà, người yêu mà Trẫm ngày đêm mong đang gọi ta.”

Còn Tống Du lại ném ánh mắt về phía ta.

Tạo thành một vòng tròn khép kín.

Tống Du đặt đèn lưu ly lên bàn, đưa ra giải pháp.

“Vậy ba người chúng ta cùng ngủ đi?”

Ta: “?”

Hoàng thượng: “Vậy Trẫm có thể ngủ ở không?”

(15)

Hoàng thượng ngủ , ta ngủ bên trong, Tống Du ngủ bên ngoài.

Đến đêm khuya, cơn buồn ngủ ập đến.

Ta cảm giác có thứ gì đó chạm vào đôi .

Ta mở mắt ra.

Tống Du đang nhìn ta, thấy ta tỉnh, hắn cụp mi xuống, cúi người hôn lên.

Không biết qua bao , hắn cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, trong mắt nước long lanh.

Ta và hắn giao lưu bằng âm thanh cực .

“Chàng làm cái gì vậy?”

Tống Du nói: “Nàng không phải muốn hai người sao?”

Ý của ta là, hai người, nhưng là tách ra mà.

Tống Du chống tay lên người ta, ghé sát thì thầm.

“Ta nàng đến mức không ngủ được, ta sợ nàng cũng ôm hắn, sờ hắn, nàng không thể chiếm tiện nghi của ta, rồi ném ta sang một bên. Nàng hiểu không?”

“Có một đêm thôi, chàng không nhịn được sao? nữa, chàng không phải không thích ta sao?”

Tống Du hơi nhíu mày, hắn luồn tay vào trong chăn, tìm tay ta.

“Ta thích. Ta chỉ sợ nàng không nghiêm túc với ta, nàng thích thì có thể sờ ta.”

Hoàng thượng đột nhiên trở mình, cánh tay từ trong chăn thò ra.

Tống Du mới mình đang nắm tay Hoàng thượng.

Hắn im lặng một lát, cố gắng hất ra, kết quả thất bại.

Hắn thở hổn hển, giọng nói bên ta: “Nương nương, hắn không buông tay thì làm nào?”

Ta nghiêng đầu nói: “Chàng gọi nương cũng vô dụng.”

Tống Du đẩy Hoàng thượng, Hoàng thượng lăn sang vị trí vốn dĩ Tống Du , Tống Du thuận ở vị trí chính .

Hắn quay đầu nhìn ta: “Ta còn một cái tay có thể cử động.”

Ta cúi đầu, lặng đưa tay qua.

Tống Du nắm lấy tay ta, xoa nắn bàn tay, sau đó dẫn xuống dưới…

Rõ ràng là động tĩnh cực nhỏ, nhưng lại lọt hết vào ta.

Ta lí nhí như muỗi kêu: “Bị người ta , mười tám đời tổ tông của hai ta đều xong đời.”

Tống Du quay đầu nhìn ta, trầm hồi .

Ta tưởng hắn có quan trọng muốn nói, cố ý ghé đến bên hắn.

Ai ngờ hắn từ trong họng nén ra hai chữ: “Nhanh lên.”

Sự im lặng của ta chấn động điếc .

lúc này, chín chín tám mốt tộc cũng không quan trọng nữa rồi.

Sáng sớm thức dậy, Hoàng thượng vị trí đã thay đổi.

Tống Du nói: “Bệ hạ, người cứ chen ta mãi, đẩy ta xuống đất luôn rồi, sau đó ta mới bò vào .”

Hoàng thượng đương nhiên không so đo với hắn.

Ta tại hy vọng Duyệt Phi mau chóng trở về.

Đợi nàng về, ta sợ nàng không kịp kịch bản, thậm chí sẽ giết Tống Du mất.

(16)

Tống Du và ta đi trên đường.

“Nương nương, đợi muội muội mang thuốc giả về cung, nàng đi cùng ta không?”

Ta xoa tay: “Con ta còn chưa sinh ra.”

Tống Du nói: “Ta có thể nuôi. Ta cũng không quan tâm là của ai.”

Nhưng như ta biết đứa bé là của ai rồi.

Phía trước là Thượng Tứ viện, nơi chuyên nuôi .

Ta và Tống Du đứng ở đình bên cạnh xem .

Trong chuồng cách đó không xa, truyền đến âm thanh không hợp lý.

Ta hỏi Tống Du: “Có phải có một người thuần đến từ dị quốc, mắt hắn màu xanh lục không?”

Tống Du dừng bước, nhìn xuống ta: “Ta cao nàng, ta nhìn thấy rồi.”

Ta lập tức quay đầu đi về.

Hà tất phải quấy rầy chuyện tốt của người khác.

Tống Du đi bên cạnh ta, cười khẽ thản nhiên: “Nàng bây giờ có đối tượng rồi, tâm thái cũng tốt nhiều.”

Chúng ta đi qua cổng vòm vườn hoa.

Ta quay đầu trêu chọc hắn: “Ai nói ta có đối tượng rồi?”

Tống Du đè lông mày, rảo bước tiến lên, ôm lấy eo ta, ấn ta vào tường.

“Vậy chúng ta bây giờ là quan hệ gì?”

Ta nhìn chằm chằm hắn, mím cười: “ hai trước, Tống đại nhân và ta cùng trú dưới mái hiên, không hợp ý nửa câu cũng nhiều, thà dầm cũng muốn vứt bỏ ta chạy lấy người.”

Tống Du rơi vào hồi ức, hắn nhỏ nhẹ nói: “Đêm đó, y phục nàng ướt đẫm, ta làm thần tử, không tiện ở cùng một chỗ với nàng. Nhưng ta về nhà lại thường xuyên đến nàng.”

Tay Tống Du di chuyển đến eo: “Nương nương khi đó lạnh lùng, sau này đột nhiên rất nhiệt tình.”

“Bởi vì đại nhân giả gái dung mạo phi thường, còn biết giọng kẹp.”

Tống Du chống tay lên eo ta, kéo về phía mình.

“Vậy hôn tỷ tỷ một cái.”

Tống Du dứt khoát hôn tới.

Ta ngửa đầu, vô cùng ngoan ngoãn.

Ở cổng vòm vườn hoa, Thất công chúa ôm mèo, ra tiếng hét chói sắc nhọn.

“Duyệt Nương nương hôn Lan Nương nương rồi!”

Toang rồi.

Tiếng hét này làm ta giật mình.

Tống Du dùng hai tay bế bổng ta lên, ánh mắt nhìn xuống dưới.

Mày hắn càng lúc càng nhíu chặt.

Ta có cảm giác.

như ta sảy thai rồi.

(17)

Hoàng thượng gọi Quý phi tới.

Ta đang sợ hãi.

Hoàng thượng sẽ hiểu câu “Duyệt Nương nương hôn Lan Nương nương” này như nào đây?

Ta cảm thấy ai hôn ta không quan trọng.

Nếu Hoàng thượng biết Tống Du là nam nhân, chắc chắn sẽ yêu quá hóa hận.

Quý phi nhìn hai chúng ta, phán một câu xanh rờn là “bách hợp”.

Hoàng thượng cũng cho rằng chúng ta đang chơi trò bách hợp, hoàn toàn không nghĩ Duyệt Phi là nam nhân.

nữa hắn suy đoán hành vi của chúng ta khá kịch liệt, đến mức đứa bé tự nhiên sảy mất.

Hoàng thượng trầm hồi : “Thực ra nửa đêm về sáng ta ngủ cảm thấy không yên ổn lắm, hơi rung lắc.”

Ta trên giường, kéo tay áo Hoàng thượng.

“Bệ hạ, xin lỗi. Nhưng đứa bé này, ta biết là của ai rồi.”

Hoàng thượng lấy khăn lau mồ hôi trên mặt ta.

“Ngày hai Mười, Bệ hạ lật thẻ bài của ta, nhưng không biết bị ai nẫng tay trên. Đêm đó to, ta ở trong cung Quý phi, nàng ấy ra ngoài đánh bài, ta uống rượu trên bàn nàng ấy, say ngất trên giường nàng ấy. Sau này ta lại, ngày hai Mười, ghi chép là Quý phi thị tẩm.”

Hoàng thượng trầm tư: “Đêm đó, quá lớn, Trẫm cũng lười đi, bèn đến cung Quý phi nghỉ chân, Quý phi ngủ rồi, Trẫm không muốn đánh thức nàng ấy, đèn cũng không thắp, cứ lên giường ngủ.”

Quý phi cắn hạt dưa nói: “Đúng vậy, ta biết Lan Quý nhân mang thai con của Hoàng thượng mà.”

Ta ngước mắt trừng nàng: “Vậy sao ngươi không nói? Ta hỏi ngươi bao nhiêu lần rồi!”

Quý phi nghiêng đầu nhìn ta, khẽ mím son: “Ngươi đúng là biết oan uổng người khác, không tin ngươi lật lại xem, ngươi căn bản chưa từng hỏi ta. Ngươi hỏi ta là, đứa bé có phải của ta không, và ta có phải nam nhân không, ta đều trả đáp án chính xác mà.”

Ta sấp bên giường, nghiến răng nghiến lợi.

“Ngươi không thể nói nhiều một chút sao?”

Hoàng thượng đỡ ta trở lại.

“Đừng cãi nhau nữa. Tiểu Lan dưỡng bệnh là quan trọng nhất. Nhưng chuyện của hai người, tính là trách nhiệm của ai đây?”

Tống Du từ đầu đến cuối quỳ thẳng tắp.

Hắn khẽ lên tiếng: “Tất cả đều là ta quấn lấy nàng ấy, ta thích nàng ấy, không còn gì khác.”

Hoàng thượng nhất thời than thở, ánh mắt nhìn về phương xa.

“Năm ngoái đêm Giao thừa mới gặp, nàng nói nàng là Tống thái y, có ngay từ đầu đã là sai lầm.”

Tống Du bị đày vào Lãnh cung, từ Duyệt Phi giáng xuống làm Tống Đáp ứng.

Hoàng thượng thấy ta vì đứa bé mà lo sợ mấy ngày nay, hắn cũng có nhiều áy náy, thăng ta làm Lan .

Ta ở trong cung dưỡng bệnh.

Cho dù ta đang bệnh, vẫn phải viết thư gửi ra ngoài cung.

Ta viết cho Duyệt Phi sự.

[Khi nào về? Trong cung gần đây có vị Đáp ứng bị đày vào Lãnh cung, muội đừng vội về nữa.]

Duyệt Phi hồi âm rất nhanh.

[Trong cung lấy đâu ra Đáp ứng? Là người mới sao? Có liên quan gì đến ta?]

Ta không biết đầu nói từ đâu, đành phải tiếp tục trả nàng: [Muội không về thì không liên quan đến muội. Tuyệt đối đừng về.]

Ta sai người đưa cơm cho Tống Du.

Nhưng người về bẩm báo nói, Tống Đáp ứng chỉ nhìn trời qua cửa sổ, không nói không rằng.

Ta lại thần thái của Tống Du hôm đó ——

Hắn nghe chúng ta nói về đứa bé, đường mím càng thẳng, mày mắt nhàn nhạt cụp xuống.

Ta đã sớm lưu ý đến sự thất vọng của hắn.

Ta mang thai con của Hoàng thượng, khiến hắn trở nên đặc biệt thừa thãi.

Trận hiểu lầm hữu kinh vô hiểm này, đối với ta mà nói, là một màn kịch bình thường nhất trong cuộc sống hậu cung.

Nhưng đối với Tống Du mà nói, là gặp gỡ đêm , là anh hùng cứu mỹ nhân, là đối gương tự thương.

Chơi xích đu, ngắm hoàng hôn, dạo giả sơn.

Mỹ nhân tay cầm đèn lưu ly.

Đêm khuya thì thầm làm ấm chăn gấm.

Hắn từng tiếng từng tiếng gọi Nương nương, càng lúc càng quyến luyến tình thâm.

Lúc chín chín tám mốt tộc đều không màng đến nữa, ta quả thực đã yêu hắn.

(18)

Trong Lãnh cung, Tống Du chắp tay hành lễ với ta.

“Thần tham kiến Lan nương nương.”

Hắn xõa tóc thẳng, chỉ vén ra sau , thân gầy ngày thường rất nhiều.

Ta nhìn hắn, hắn nhìn ta.

Duyệt Phi nam trang, hai tay khoanh trước ngực, nhìn chúng ta.

“Lúc ta đi, ta vẫn là Phi vị, ở cung điện hào hoa. Ta trở về, Phi tử ‘độ kiếp’ thành Đáp ứng rồi, chuyện này cũng bỏ qua, người còn chui vào Lãnh cung nữa.”

Duyệt Phi lấy tay che mặt, thở dài nói: “Đây đều không phải điều ta tức giận nhất. Các người bị hãm hại, ta có thể hiểu, bị đả kích, ta có thể chấp nhận. Lùi một vạn bước, các người chơi bách hợp, cũng không phải là không thể. Nhưng mà! Tại sao ta ở bên ngoài lại nghe nói, Duyệt Phi vì tranh sủng cung đấu, giả vờ chơi bách hợp với Lan Quý nhân, thực tế trong quá trình này, ra tay đánh rụng đứa bé, từ đó bị Hoàng thượng , đày vào Lãnh cung.”

Ta và Tống Du nhíu chặt mày, tin đồn này thái quá.

Duyệt Phi nói một tràng dài, mỏng khẽ mở, hô hấp dồn dập: “Lúc đó ta đang ăn mì, mì chui hết ra từ lỗ mũi rồi. Ngươi có biết chuyện này đối với một cô gái nhỏ như ta tổn thương lớn đến mức nào không?”

Tống Du vỗ nhẹ lưng nàng: “Không sao đâu, muội muội, muội có thể không đổi lại. Ta tự mình làm, cũng tự mình chịu trách nhiệm.”

Duyệt Phi oán giận đủ rồi, cuối cùng cũng đưa tay ra.

Trong bàn tay nàng một viên thuốc màu đỏ tươi.

“Một viên thuốc giả , hai sự lựa chọn. Một là ca ca ta uống, từ nay trong cung không còn Tống Đáp ứng, nhưng vẫn sẽ có Tống Du Tống đại nhân, ta cũng khôi phục tự do. Hai là Lan uống, ta đổi lại thân phận, từ nay các người song túc song phi, ta ở lại Lãnh cung chiến đấu.”

Tống Du nhìn về phía ta.

Ta quay đầu đi, tránh ánh mắt của hắn.

Ta ở lại trong cung, là làm Nương nương cao quý, tiếp tục lặp lại cuộc sống bãi lạn ba năm nay của ta.

Tống thái y vốn dĩ bị bản báo cáo thường niên liên lụy mới tiến cung làm Duyệt Phi.

Ta sao có thể để nàng ấy ở lại Lãnh cung, dọn dẹp đống hỗn độn của ta và Tống Du chứ?

“Tống đại nhân, chàng đi đi.”

Giống như ngày hai Mười, cùng trú trong đình, chúng ta gặp gỡ ngắn ngủi, rồi ai đi đường nấy.

Tống Du cầm viên thuốc lên, ngắm nghía trên đầu ngón tay một lát.

“Nương nương, hôm đó nàng chưa trả ta, vậy chúng ta bây giờ là quan hệ gì?”

họng ta nghẹn lại, trong dâng lên chua xót, nước mắt trào ra khóe mi.

Tống Du nhìn chằm chằm ta, ngửa đầu, ném viên thuốc vào miệng.

Thuốc đó tác cực nhanh.

Tống Du hai gối quỳ xuống đất, dựa vào mép giường, khóe miệng trào máu.

Tống Du không chịu để chúng ta đỡ hắn.

Ta và Tống thái y đều dừng lại trước mặt hắn.

Tống Du ngửa đầu lên, hắn nhìn ta, không biết đang thì thầm nói cái gì.

Ta ngồi xổm xuống, mới nghe thấy Tống Du đang nói: “Ta lấy cửu tộc chơi cùng nàng, nàng chỉ cần một người là ta có được không?”

Ầm ầm sụp đổ.

Trong dâng lên cảm giác đau đớn dày đặc.

Giống như đang cộng hưởng cùng số.

Tống thái y cũng ngồi xổm xuống, vươn bàn tay nhỏ bé của lương y như từ mẫu, đẩy Tống Du ngã xuống đất.

“Đây là thuốc giả , diễn cái gì mà diễn, luôn đi cho rồi.”

Tống Du trực tiếp nhắm mắt.

Ta lau nước mắt: “Diễn xuất của ca ca tỷ, thực sự rất tốt. Ta cũng nhập tâm luôn rồi.”

(19)

Hoàng thượng đã tới thăm Tống Du.

Hắn có mơ cũng không ngờ tới, Tống Đáp ứng vậy mà lại uống thuốc độc tự sát.

Hoàng thượng ôm ta khóc, vừa khóc vừa gào: “Nàng ấy không phải là thái y sao? Sao lại không thể tự cứu mình?”

Ta bị lắc đến hoa cả mắt.

Bảy ngày sau, quan tài của Tống Du được vận chuyển ra khỏi hoàng thành.

Hoàng thượng đứng trên tường thành nhìn đi nhìn lại, coi như là từ biệt đoạn tình cảm này.

Tống Du để lại cho ta và Hoàng thượng rất nhiều chủ đề chung.

Lúc Hoàng thượng uống say, ôm bầu rượu hỏi ta: “Tiểu Lan, nàng nói lúc nàng ấy xách đèn lưu ly đến tìm Trẫm, là vì nàng, hay là vì Trẫm?”

Ta nói vì ta, hắn nói vì hắn.

Ta hỏi ngược lại Hoàng thượng: “Rốt cuộc người thích Duyệt Phi bị tạt rượu đêm Giao thừa, hay là Duyệt Phi xách đèn lưu ly nói không ngủ được?”

Hoàng thượng điên cuồng rót rượu, úp mở nói: “Trẫm sẽ không nói cho nàng biết đâu.”

Ta hai tay chống cằm: “Vậy thì ta biết rồi.”

Hoàng thượng cuống lên: “Nàng không biết, nàng đừng đoán mò.”

Sau này, Hoàng thượng uống say, nói cũng ngày càng nhiều.

“Chúng ta từng ngồi xích đu, nàng ấy nhắm mắt, từ trên cây nhảy vào Trẫm, hoàng hôn hôm đó đẹp biết bao. Đêm khuya nàng ấy xách đèn tìm đến, lén lút nắm tay Trẫm, chẳng đây còn không phải là thích sao? Tiểu Lan, nàng nói xem?”

Ta cảm giác đầu óc mình như hỏng rồi.

Sự việc là như sao?

như là , như không phải.

“Hoàng thượng, người làm ta đầu nghi ngờ chính mình rồi đấy.”

Thấm thoắt đã đến cuối xuân Tư, Tống Du giả được ba , ta quyết định rời khỏi hoàng cung.

Hoàng thượng hỏi tại sao, nửa cuối năm hắn định thăng ta làm Lan Phi rồi.

Ta quỳ trên mặt đất, dập đầu ba cái kêu với Hoàng thượng.

“Bệ hạ, thần thiếp có người mình đặc biệt đặc biệt thích rồi. Thần thiếp không muốn đếm một năm thị tẩm mấy lần nữa, cũng không quan tâm bị nẫng tay trên mấy lần, cũng không muốn mỗi ngày quỳ xuống, đứng lên, quỳ xuống, đứng lên, thậm chí đến mắng Quý phi là tiện nhân cũng không muốn nữa. Thịt kho tàu của Ngự thiện phòng, ta cũng không ăn nổi nửa miếng. Ta trước kia buổi sáng đi chơi xích đu, buổi trưa đi giả sơn phá đám, buổi chiều ngồi trên cây ngắm hoàng hôn.

Bây giờ ta nhìn thấy xích đu là ngẩn người, nhìn thấy giả sơn là buồn bã, nhìn thấy hoàng hôn là sầu muộn. Ta vậy mà cũng không muốn lười biếng nữa rồi. dù ta rất luyến tiếc Bệ hạ, nhưng ta phải đi rồi, ta tin Bệ hạ cũng sẽ để ta đi.”

Hoàng thượng cúi đầu trầm , mới nhìn lại ta.

“Tiểu Lan, Trẫm không nỡ xa nàng. Nàng biết đấy, một năm lật thẻ mười chín lần, đã là rất thích rất thích rồi. Trẫm thích cùng nàng ăn thịt kho tàu, Trẫm thích xem nàng biểu diễn mông đội vò rượu, Trẫm thích cùng nàng chia sẻ người Trẫm thích. Nàng đi rồi, ta phải làm sao?”

Ta chú ý thấy, Quý phi đứng ở cửa nhị môn, sắc mặt thản nhiên, không biết đã đứng bao .

Nàng không đi vào, nàng không định vào nữa.

Thực ra, người chỉ là chưa từng quay đầu lại nhìn, vẫn luôn có người đang ở bên người.

Nàng gắp thức ăn cho người, múc cháo cho người, khuyên người ăn cơm.

Người phong người mới, chỉ có nàng không vui, người đến cung nàng, cũng chẳng qua là trú .

Nàng luôn xuất bên cạnh người, chỉ là người không nhìn thấy.

Ta quỳ rạp trên đất, lớn tiếng khẩn cầu: “Bệ hạ, yến tiệc Giao thừa năm ngoái, người rút trúng tâm nguyện của thần thiếp, chưa thể thực . Thần thiếp bây giờ muốn đổi tâm nguyện này thành rời khỏi hoàng cung. Bệ hạ, thiên tử nhất ngôn, tứ mã nan truy.”

Trong đại điện tĩnh lặng như tờ.

Qua , truyền đến giọng nói trầm : “Trẫm chuẩn tấu.”

Không có gì phải buồn cả.

Chỉ là Lan Thường tại, cũng không thường tại (ở mãi) nữa rồi.

Ngày ta rời khỏi hoàng cung, là một ngày trời quang mây tạnh.

Ta đeo tay nải, chạy về phía bên ngoài.

Ta dang rộng hai tay, ra tiếng hô vang.

Ta không quay đầu lại, ta biết Hoàng thượng và Quý phi đang ở trên tường thành, đưa mắt tiễn ta rời đi.

Nhưng mới chạy được hai dặm, cái cơ thể lười nhác nhiều năm này của ta đã không chịu nổi nữa.

Người nọ cưỡi từ đường nhỏ đi tới.

Tiếng móng dồn dập, đến gần mới đầu chậm lại.

Người ngồi ngay ngắn trên lưng , mày mắt thanh tú, ôm đầy một hoa đào.

Hắn cúi đầu nhìn hoa, trong mắt ánh đầy hoa đào.

Hắn hơi nghiêng người, ôm hoa đưa vào tay ta.

Hắn nhìn ta, trong mắt ánh lên bóng ta đang ôm hoa.

Hắn vươn tay về phía ta.

“Nương nương, thần đến đón người rồi.”

(Hết)

Tùy chỉnh
Danh sách chương