Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9zopSJ5Ywg

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“Chúc mừng Giám đốc Cố, tân hôn hỷ lạc, bách niên giai lão nhé.”
Tôi đẩy xe chở vòng hoa, mỉm cười bước vào sảnh cưới rực rỡ đèn của sạn Kim Việt.
bộ nụ cười trên mặt khứa tức đông cứng, bản nhạc hôn lễ cũng nghẹn lại giữa chừng.
Trên lễ đài, chú rể Cố Thừa Huy đang chuẩn bị trao nhẫn cưới, mắt bỗng khựng lại. Khuôn mặt tôi yêu sâu đậm kia lúc ngập tràn khiếp sợ và bàng hoàng:
“Diệp… Diệp Thanh ? Sao em lại ở đây?”
Cô dâu trong bộ váy tinh khôi – Ôn Như Tuyết – sắc mặt tái nhợt, bám chặt cánh tay anh ta:
“Thừa Huy, cô ta là ai?”
“Tôi á?”
Tôi chỉnh lại váy đen trên người, trong trẻo ngọt ngào:
“Tôi là vợ hợp pháp của giám đốc Cố – Diệp Thanh . Nghe nói hôm nay anh cưới vợ mới, tôi đặc biệt đến tặng một vòng hoa để chúc phúc đây!”
—
trường xôn xao.
mời dưới bắt đầu rì rầm, người thì rút điện thoại ra quay, đèn flash chớp liên hồi.
“Không phải nói anh ta độc sao?”
“Chuyện gì đây? hôn lần hai? Hay là… phạm pháp rồi?”
“Cô điên thật à? Đến hôn lễ tặng vòng hoa?”
Tôi ung dung tháo tấm băng vải treo trên vòng hoa, chậm rãi mở ra mặt mọi người.
chữ đỏ như máu đập vào mắt:
“Chúc Cố Thừa Huy & Ôn Như Tuyết tân hôn hạnh phúc, sớm ngày hội ngộ dưới suối vàng!”
Ôn Như Tuyết chân mềm nhũn, suýt ngã quỵ ngay trên khấu.
Cố Thừa Huy sắc mặt đen như đáy nồi, nghiến răng nghiến lợi:
“Diệp Thanh , cô điên rồi à? Đây là đám cưới của tôi!”
Tôi nghiêng đầu, nở nụ cười vô tội trong trẻo:
“Đúng vậy, vì là đám cưới của anh, nên tôi mới đặc biệt tới đây. Cố , anh quên rồi sao? Chúng ta… vẫn chưa ly hôn .”
“Theo điều khoản trong Luật hôn nhân hiện hành, việc anh hôn lần nữa được gọi là: ‘Phạm tội trọng hôn’ đấy ạ.”
Lời vừa dứt, ngoài cửa sạn vang lên tiếng còi hụ chói tai của xe cảnh sát.
Mấy cảnh sát bước nhanh vào trong sảnh tiệc. Người dẫn đầu quét mắt một vòng rồi trầm nói:
“Chúng tôi nhận được tố cáo có người liên quan đến hành vi phạm tội ‘trọng hôn’. Ông Cố Thừa Huy, mời ông phối hợp điều tra.”
Sắc mặt Cố Thừa Huy tức tái mét:
“Không ! Chúng tôi đã ly hôn rồi !”
Tôi thong thả ra chiếc clutch đỏ một quyển sổ quen thuộc, giơ cao lên:
“Anh Cố, kỹ đi. Con dấu thép trên sổ đăng ký hôn vẫn còn rõ ràng thế , anh bảo đã ly hôn với tôi khi ? Sao tôi không hay biết gì vậy?”
Ôn Như Tuyết ngã phịch xuống nền, chiếc váy cưới muốt bung xòe ra như một đóa hoa đã héo tàn. cô ta run rẩy:
“Thừa Huy… anh lừa em sao? Anh nói… anh là người độc …”
“Tiểu Tuyết, nghe anh giải thích! Anh thật sự nghĩ là bọn anh đã ly hôn rồi…”
Cố Thừa Huy cuống quýt biện hộ, mặt mày bệch như tờ giấy.
Tôi cười, bước đến gần micro trên lễ đài.
Âm thanh được phóng to, vọng khắp bộ hội trường đang nín thở.
“Kính thưa quý vị mời, xin lỗi vì đã phá hỏng không khí buổi tiệc hôm nay.”
tôi trong trẻo nhưng lạnh lùng, “Tôi là Diệp Thanh – vợ hợp pháp của Cố Thừa Huy. Ba năm , chúng tôi đã đăng ký hôn tại cục dân , cho đến giờ chưa làm thủ tục ly hôn.”
Tôi ngừng lại, mắt dừng lại trên hai gương mặt bệch đang đứng chênh vênh giữa khấu.
“Ba tháng , tôi phát hiện người chồng yêu của mình cùng cô Ôn đây xây tổ ấm riêng bên ngoài. Thậm chí cô ta còn đang mang thai đứa con của anh ta.”
“Là vợ hợp pháp, lẽ tôi lại không đến chúc mừng họ một câu ‘tân hôn hạnh phúc’?”
Tiếng bàn tán dậy sóng khắp khán phòng.
Một người phụ nữ trung niên tức giận bật dậy khỏi ghế:
“Cố Thừa Huy, cậu làm người chồng kiểu gì vậy? Vợ còn chưa ly hôn đã ngang nhiên tổ chức cưới xin?”
“Vô liêm sỉ thật đấy! Đúng là lừa đảo !”
“Cô dâu kia cũng chẳng phải thứ tốt đẹp gì, biết người ta có vợ rồi còn chen chân!”
làn sóng chỉ trích dữ dội của đám đông, Ôn Như Tuyết ôm mặt bật khóc:
“Tôi không biết… tôi thật sự không biết anh ấy vẫn chưa ly hôn…”
“Không biết à?”
Tôi bật cười, lạnh lùng rút thêm vài tấm ảnh trong túi xách ra, thong thả giơ lên:
“Cô Ôn, trí nhớ của cô thật không tốt nhỉ. Trong những bức ảnh , cô và chồng tôi mật trong đủ loại sự kiện – là nắm tay, ôm ấp, đưa đón tận nhà. Còn có cả ảnh cô đích đến tận cửa nhà tôi để khiêu khích nữa kìa. Vậy cô dám nói là không biết?”
bức ảnh được tôi giơ lên mặt mọi người, rõ mồn một khung cảnh mặn nồng giữa hai kẻ gian dối, biểu cảm hống hách của Ôn Như Tuyết.
“Diệp Thanh !”
Cố Thừa Huy gào lên, cả người run rẩy vì tức:
“Cô rốt cuộc gì?”
Tôi thu lại xấp ảnh, vuốt mái tóc, mỉm cười tươi tắn:
“Tôi chẳng gì cả. Chỉ là gửi đến hai người một lời chúc mừng chân thành.”
“Dù gì… người khiến chồng tôi say mê đến vậy, chắc chắn cũng ‘khác biệt’ lắm.”
Tôi xoay người, mắt dịu dàng rơi xuống người phụ nữ trên khấu:
“Cô Ôn, đứa bé trong bụng cô được mấy tháng rồi nhỉ? bụng thì chắc cũng sáu tháng rồi đúng không? Tính ra… chắc là thụ thai đúng vào dịp kỷ niệm một năm ngày cưới của tôi và anh Cố đấy nhỉ. Kỷ niệm đẹp thật.”
Ôn Như Tuyết tức tái mặt, theo phản xạ đưa tay che bụng.
Tôi cười rạng rỡ hơn:
“Nhưng cô yên tâm, tôi không định tranh giành đàn ông với cô đâu. Hôm nay tôi đến, chỉ để thức tuyên bố một chuyện.”
Tôi túi xách ra một tập tài liệu, giơ lên thật cao:
“Đây là đơn ly hôn. Tôi đã ký rồi. Chỉ cần anh ký tên vào, là có đường hoàng cưới ‘bạch nguyệt quang’ của đời mình!”
Khán phòng như nổ tung.
Không ai ngờ rằng, người phụ nữ bị phản bội lại có bình tĩnh và dứt khoát đến vậy.
Không náo loạn, không nước mắt, chỉ một cú phản đòn khiến cả buổi tiệc cưới sụp đổ trong một nốt nhạc.
Cố Thừa Huy sững người, như không tin nổi vào tai mình:
“Em… em thật sự ly hôn?”
Tôi mỉm cười, nụ cười rạng rỡ như gió xuân thổi qua cánh đồng cỏ non:
“Tất nhiên là rồi. Nhưng…”
Tôi nghiêng đầu, mắt long lanh như vô hại, “…em có một điều kiện nho nhỏ.”
“Điều kiện gì?” – Cố Thừa Huy tức khẩn trương hỏi lại.
Tôi cắn môi, ra vẻ do dự:
“Cũng không có gì to tát đâu. Chỉ mong anh có … trả lại những gì suốt ba năm nay vốn dĩ thuộc về em.”
“Cái gì cơ?”
Ôn Như Tuyết cũng đã đứng dậy, mắt cảnh giác quét thẳng vào tôi.
Tôi ung dung túi xách ra một tập tài liệu dày cộm, vừa mở vừa chậm rãi nói:
“Đầu tiên là của hồi môn. Lúc hôn, em cũng mang theo vài món nho nhỏ.”
Tôi ra văn bản đầu tiên:
“Ba mảnh đất tại khu CBD trung tâm Giang Thành, trị 1,2 tỷ tệ.”
hội trường tức vang lên tiếng hít khí lạnh.
“Tiếp theo là trung tâm thương mại Kim Thái – lớn nhất Giang Thành hiện nay, định 800 triệu tệ.”
“Mười căn biệt thự tại khu Star River Bay, trị 300 triệu tệ.”
“Ba mươi phần trăm cổ phần công ty Cố thị – hiện được định 1,5 tỷ tệ.”
Tôi vừa nói vừa như đang đọc danh sách đi chợ, nhẹ tênh gương mặt vẫn giữ nguyên vẻ bình thản.
“À, còn một thứ nữa.”
Tôi ngẩng đầu, mắt thẳng Cố Thừa Huy.
“Năm đó để giúp anh vượt qua khủng hoảng, ba em đã chuyển nhượng 40% cổ phần của Tập đoàn Diệp thị sang tên anh.”
“Bây giờ Diệp thị định khoảng 4 tỷ tệ, 40% tương đương 1,6 tỷ tệ – số tiền , em cũng xin ‘đòi lại’ luôn .”
Mỗi khi tôi đọc ra một con số, mặt Cố Thừa Huy lại thêm một phần.
Đến lúc tôi nói xong, anh ta đã bệch như giấy, môi run lên, không thốt nên lời.
Dưới khấu, bộ mời đều hóa đá.
Không ai ngờ được rằng người phụ nữ có vẻ ngoài dịu dàng, đoan trang kia… lại là một phú bà ngầm hiệu!
“Không !”
Ôn Như Tuyết hét lên như phát điên,
“Cô đâu ra nhiều tiền như vậy? Cô không phải chỉ là một bà vợ ở nhà nấu cơm, giặt đồ, không ra khỏi cửa sao? Một mụ đàn bà già, vô dụng!”
Tôi nghiêng đầu, chớp chớp mắt tỏ vẻ ngây thơ:
“Mụ già? Ôi cô Ôn, cô nói vậy nghe buồn cười quá đó. Tôi – Diệp Thanh – dù sao cũng là tiến sĩ tài tốt nghiệp Đại học Giang Thành, là đại tiểu thư của Tập đoàn Diệp thị. Cô dựa vào đâu dám nói tôi chỉ là ‘mụ già nấu cơm’?”
Tôi quay sang Cố Thừa Huy, nụ cười trên môi càng rực rỡ:
“Anh Cố, chẳng phải anh quên nói cho cô ấy biết sao? Năm xưa anh theo đuổi tôi thế , nhớ không?”
“Anh nói anh yêu con người em, không màng xuất hay tiền bạc. Nhưng bây giờ lại…”
“Anh yêu em, hay yêu tiền của em?”
Cố Thừa Huy há miệng định phản bác, nhưng cuối cùng không thốt được lời .