Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/40UTa763ra

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 4

Ta cũng chẳng rõ tại sao, chỉ là đột nhiên rất muốn ăn chút gì đó ngọt, có lẽ bởi vì 15 năm qua, ta sống thật sự quá khổ.

Sắc mặt bà lập tức trầm xuống:

“Ăn ăn ăn, ăn gì mà ăn? Mày đúng là đồ đòi nợ, tiền thuốc tao còn phải đi vay, lấy đâu ra tiền mua kẹo cho mày ăn!”

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ

Ta quay người chạy nhanh về hướng làng, nước mắt chẳng biết từ khi nào đã đầy trên mặt.

Ta phải chạy nhanh hơn, phải mua rượu về trước khi lũ trẻ trong làng thức dậy, nếu gặp phải chúng trên đường, thể nào cũng bị đánh.

Vừa chạy vừa lau nước mắt, trong lòng đã bắt đầu tin vài phần lời nhân ngư nói.

Nếu ta thật sự là nhân ngư, cũng không tệ đâu.

Nghe nói nhân ngư sống tận đáy biển, đói thì bắt cá ăn, không ai đánh họ, cũng không có chuyện làm mãi không hết việc.

Quan trọng nhất là, ta sẽ không bị gọi là “cóc tinh” nữa.

Dù có là nhân ngư xấu nhất, chỉ cần đẹp hơn bây giờ một chút thôi cũng được.

“Lưu Ly đến đấy à?”

Hôm nay mở cửa quán rượu là Tống Thanh Trúc, ông ta là tiên sinh dạy học trong thôn chúng ta, tính tình ôn hòa lễ độ, là người tốt nhất với ta trong cả thôn.

Quán rượu này là do mẹ ông, Tống Đại Nương mở, thỉnh thoảng ông cũng giúp mẹ làm việc.

“Tiên sinh! Hôm nay người không đến trường dạy học ạ?”

Tống Thanh Trúc nở một nụ cười vô cùng hiền hòa:

“Hôm nay trường được nghỉ, ngươi ăn sáng chưa? Mẹ ta hôm nay làm bánh bao.”

Nói xong, Tống Thanh Trúc quay vào nhà bưng ra một đĩa bánh bao, nhất định phải đưa cho ta, ta vội vàng giơ tay lên đẩy:

“Người cứ để lại mà ăn ạ!”

Gia cảnh Tống tiên sinh không được tốt, bánh bao này cũng không phải ngày nào cũng có, ta thật sự ngại nhận.

“Keng!”

Trong lúc giằng co, vỏ sò màu hồng phấn trong lòng ta rơi xuống đất, nảy lên hai cái rồi đập vào chân Tống tiên sinh.

Ta cúi xuống nhặt, ông lại biến sắc:

“Lưu Ly! Cẩn thận!”

“Vỏ sò đó có độc, là kịch độc!”

Ta cảm thấy tim mình như bị ai đó bóp mạnh một cái, đầu óc cũng trống rỗng trong giây lát.

Có độc? Kịch độc?

Sao lại thế được? Hôm qua hắn nói cách làm cho dầu nhân ngư trở nên tốt hơn là thật, hắn còn nói trúng việc ta sống trong sợ hãi từ nhỏ…

Đúng rồi, hắn, hắn, hắn là một nhân ngư!

Tống tiên sinh là người ta tin tưởng nhất, cũng là người duy nhất trong thôn gọi tên ta.

[ – .]

Người khác gọi ta là “con cóc tinh”, cha mẹ gọi ta là “con bé xấu xí”, chỉ có Tống tiên sinh, sẽ gọi tên ta, Tống Lưu Ly.

Tên của ta, cũng là do người đặt cho, người nói hy vọng sau này ta có thể rực rỡ như lưu ly.

Tống tiên sinh tuyệt đối không thể lừa ta, là nhân ngư kia! Hắn muốn hại c.h.ế.t ta!

Tống tiên sinh dùng một chiếc khăn tay che lên vỏ sò, cẩn thận nhặt nó lên đặt vào tay:

“Vỏ sò này tên là Phấn Tinh Bối, tên rất hay, nhưng nếu không cẩn thận để dính vào da, sẽ dễ bị trúng độc.”

“Độc của Phấn Tinh Bối rất mạnh, nhưng lại giỏi ẩn nấp, người ta tiếp xúc với nó 10 ngày sau, mới đột nhiên phát độc mà chết.”

“Hơn nữa khi chết, kiểm tra từ bên ngoài cơ thể sẽ không phát hiện ra bất kỳ dấu hiệu bất thường nào, chỉ có m.á.u sẽ từ màu đỏ biến thành màu hồng.”

“Phấn Tinh Bối còn gọi là Thập Nhật Bối, sinh trưởng ở biển sâu, là công cụ ám sát thường dùng nhất của tộc nhân ngư, ngươi lấy được nó từ đâu?”

Ta cúi đầu không nói gì, phải nói với người thế nào đây?

Ta bị một nhân ngư lừa gạt, tưởng rằng mình cũng là nhân ngư, còn muốn hóa thân lộng lẫy vào ngày sinh nhật 15 tuổi, kết quả suýt chút nữa bị hắn đầu độc chết?

“Tiên sinh đừng hỏi nữa, người có thể trả lại vỏ sò này cho ta được không?”

Tống tiên sinh thở dài kéo tay ta, xòe lòng bàn tay ta ra: “Ngươi nhìn xem mười đầu ngón tay của ngươi, có phải đã ửng đỏ rồi không?”

Ta cúi đầu nhìn ngón tay mình, nơi đầu ngón tay hiện lên một sắc hồng rực rỡ vô cùng xinh đẹp, trông giống như vừa mới bôi son phấn.

Ta kinh hãi nhìn Tống tiên sinh, người lại đặt chiếc vỏ sò bọc trong khăn tay vào lòng bàn tay ta:

“Đừng sợ, vỏ sò này phải nghiền thành bột thì độc mới ngấm nhanh, nếu chỉ mới cầm một chút, độc này vẫn có thể giải được.”

“Ngươi ra vườn đào một ít đất, dùng nước sôi hòa đất ra, sau đó bọc đất ướt đó lên ngón tay, bọc kín nửa canh giờ, độc sẽ được giải.”

Ta gật đầu định quay người chạy đi, chưa chạy được hai bước, Tống tiên sinh lại gọi ta lại.

Ông ta nhìn ta thật sâu, ánh mắt khó hiểu: “Lưu Ly, Thập Nhật Bối đó, nguoiw nhất định phải giữ cẩn thận.”

Ta ôm ống trúc rượu, cúi gằm mặt chạy thật nhanh, trong lòng hận c.h.ế.t con nhân ngư dối trá kia.

“Ái da!”

“Nha đầu c.h.ế.t tiệt đi không nhìn đường, bị ma đuổi à!”

“Rượu của ta!”

Ta bị cha ta tát một cái lăn hai vòng trên đất, ống trúc trong lòng cũng đổ hết.

Ta ngồi trên đất ôm mặt, ngơ ngác ngẩng đầu nhìn cha ta, đây là lần đầu tiên ông ấy đánh ta.

Trước đây ông ấy tuy luôn mắng ta, nhưng chưa bao giờ đánh ta. Chỉ khi ta phạm lỗi, làm việc không tốt, mới cùng mẹ trừng phạt ta.

Hình phạt của cha mẹ ta, là cho những người thợ săn trong làng mượn ta để làm mồi nhử.

Trên ngọn núi sau làng chúng ta có rất nhiều yêu thú ăn thịt người, đặc biệt là một loại rắn khổng lồ tên là Thôn Sơn Mãng, rất có giá trị. Loại rắn đó có màu sắc sặc sỡ, thân hình to lớn, nhưng lại không có độc. Mật rắn có thể bán với giá cao cho vu y, da rắn có thể bán cho thương nhân, thịt rắn có thể bán cho đồ tể.

Mà Thôn Sơn Mãng thích ăn thịt người nhất, đặc biệt là trẻ con.

Thợ săn dùng ta để dụ rắn, sẽ bôi lên quần áo ta một loại thuốc mê cực mạnh đặc biệt dành cho Thôn Sơn Mãng, sau đó ném ta vào rừng sâu lúc nửa đêm.

Tùy chỉnh
Danh sách chương