Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/60HumWEo8w
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Lúc này, do chính sách cải cách, ba mẹ tôi không việc trong cơ quan Nhà Nước nữa mà chuyển sang kinh doanh tư nhân, ăn khá thành công.
Họ nộp tiền ph/ạt, hộ khẩu tôi, nên không lo việc phát hiện một cô gái lớn.
là… cô gái lớn này thực sự không họ nở mày nở mặt.
Trong một ngôi trường tư thục nổi tiếng tỷ lệ học sinh vào cấp 2 trọng đến 95%, tôi luôn đứng cuối lớp.
Lần duy nhất đứng áp chót, là bởi hôm đó đứng chót tiêu chảy, thi không nổi.
Ba mẹ tôi đều là “học bá”, trai tôi được gọi là “tiểu thần đồng”.
tôi dùng sức kéo tụt trình độ cả nhà xuống, khiến mẹ luôn tự hào vì tài giỏi phát đi/ên cả .
“Thẩm Thần! quản chị gái đi!”
Đáng thương thay, Thẩm Thần – trai tôi mới học mẫu giáo, phải cố gắng dạy phụ đạo chị gái .
Tôi nhìn nó, rồi lắc :
“ trai à, vô ích thôi.”
Kể lần mở thiên nhãn giúp Thiệu Lan Hiên xem vận mệnh mà tiết lộ thiên cơ, óc tôi cứ mơ mơ màng màng, cả ngày nghĩ đến ăn và chơi.
cần nhắc đến học là tôi đ/au .
Tôi cảm thấy bản thân không hợp việc học.
May mà tuy học dở, tôi rất ngoan ngoãn và trầm lặng.
cô tôi ngồi một ở góc cuối lớp, ngày thường chẳng ai đến phiền tôi.
Ngày hôm đó, trong tiết hoạt động thể chất, tôi một ngồi ngẩn bên cạnh hố cát, tay cầm cành cây vẽ vời cát.
Một chú trung niên khoảng hơn bốn mươi tuổi bất ngờ bước đến, dịu dàng hỏi:
“ học sinh này, gì vậy? Sao không chơi cùng các bạn?”
Tôi nhìn chú tuy vẻ lạ mặc đồng phục giáo viên, nên thành thật trả lời:
“ dạy nói bài đơn giản thế mà vẫn 0 , nghi chậm phát triển, bảo ba mẹ đưa đi bệ/nh viện kiểm tra.”
Chú cười:
“Là bài nào không được? Để chú xem thử.”
Chú dạy rất kiên nhẫn, phát hiện ra tôi học không nổi là vì nền tảng quá kém, nên bắt dạy chương trình lớp 1.
Chú dặn tôi nếu rảnh ra hố cát, chú sẽ dạy thêm .
Nhờ sự giúp đỡ của chú, của tôi tiến bộ vượt bậc, 0 đến vượt ngưỡng trung bình.
Tuy các môn khác vẫn rớt thê thảm, nhờ kéo , tôi đứng chót bảng vươn hạng 50 .
Chú dạy tôi suốt một học kỳ. Đến kỳ thi cuối kỳ, tôi thi được 100 , rất vui vẻ chạy đến khoe chú.
khi đến nơi, tôi thấy một đám đông vây quanh hố cát nơi chúng tôi thường học.
Một số mặc đồng phục đi đi quanh hố cát.
Tôi kéo một bạn học hỏi:
“ chuyện gì vậy?”
Bạn thầm vào tai tôi:
“Nghe nói tu sửa sân thể dục, đào thấy… một bộ x/ư/ơ/n/g hố cát.”
Tôi lớn ở nông thôn, hỉ sự, tang sự gì trải qua nên đối chuyện c/h/ế/t không hề xa lạ.
Tôi buồn một điều:
Đào mất hố cát rồi, sau này chú dạy tôi viết ở đâu đây?
nghĩ thế tôi bỗng thấy bóng dáng chú xuất hiện trong đám đông, vẫy tay tôi.
Tôi vui vẻ cầm bảng chạy tới, … chú biến mất.
Sau đó tôi nghe nói: bộ x/ư/ơ/n/g hố cát là một giáo viên dạy họ Ngụy, mất tích hơn mười năm.
Khi trường xây sân thể dục mới, Ngụy do đắc tội một số , s/á/t h/ạ/i và ch/ôn hố cát.
Tại lễ truy điệu, ảnh chân dung đen trắng của Ngụy – chính là dạy kèm tôi.