Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9fAnKCZL1C
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
thời gian sau, tiểu thiếu gia Thiệu Lan Hiên đã người nhà đón về phố.
Lúc đi, cậu ấy khóc, là nhớ tôi.
Sau , tôi thường nhận quà cậu ấy gửi về.
Có là đồ ăn ngon, có là đồ chơi , hoặc là bút viết sách vở.
Tráng Tráng là cậu bé mũm mĩm thích ăn uống.
Còn tôi, sau bị thần tiên tạm thời lấy đi năng lực đặc biệt, cũng trở đứa bé ngốc nghếch.
Hai đứa ngốc tụi tôi chẳng mấy quan tâm đến sách vở hay dụng cụ học tập, thích đồ chơi đồ ăn mà Thiệu Lan Hiên gửi về.
với cậu ấy: “Đừng gửi mấy thứ không dùng nữa, gửi nhiều đồ ăn chút đi!”
Nhưng tôi không địa cậu ấy, đành thôi.
Tuy tôi Tráng Tráng không siêng năng học hành gì, nhưng nhờ chính sách giáo dục tốt Nhà Nước, giáo dục bắt buộc chín năm, tôi vẫn vào tiểu học.
Lúc , trong làng chưa có trường tiểu học, đi học phải lên trấn trên.
Thế là ngày nào tôi Tráng Tráng cũng dậy từ sớm, bắt quãng đời tiểu học.
Tráng Tráng trở bạn cùng lớp với tôi.
Khác với hồi còn ở mẫu giáo, b/éo tròn ục ịch, Tráng Tráng ở tuổi lên 8 đã bắt cao lên vùn vụt.
Do cân nặng không tăng thêm, cậu ấy trông cũng không còn b/éo như trước, đôi mắt cũng dần to .
Từ đã chạy nhảy khắp núi làng, cơ thể cậu ấy vô cùng linh hoạt, vận động tốt, dần dần mọi người yêu thích.
Còn tôi óc không nhanh nhạy, điểm thi luôn đội sổ, ngoài Tráng Tráng không có bạn nào chơi.
Tính Tráng Tráng nóng nảy, tôi học dốt, lại cứ dính nhau như keo, mọi người đặt biệt danh tôi là “Không có óc Không vui vẻ.”
Đến khoảng lớp ba, tôi 10 tuổi, ba mẹ – những người từ chưa từng về thăm tôi, đột nhiên đến trường đón tôi.
Mẹ tôi xinh đẹp, ba tôi cao lớn điển trai, cả hai đều ăn mặc sành điệu, sang trọng, hoàn toàn không hợp với trường tiểu học vùng quê như tôi.
thấy tôi, mẹ tôi cười, đến kéo tay tôi:
“Con là phải không? Mẹ là mẹ con, ba mẹ đến đón con đi dự đám tang bà nội.”
“Thầy cô bà ngoại con đều đã thông báo rồi, tối nay ta còn phải bay, mau đi thôi.”
Tuy trong lòng tôi mơ hồ người phụ nữ trước mặt là mẹ mình, nhưng tận sâu trong nội tâm, tôi vẫn có cảm giác kháng cự.
Không phải vì bà ấy đã từng định bỏ tôi ngay từ tôi mới chào đời…
Mà là tôi không thích quá thân mật với người mình không quen. Bà ấy vừa đến đã kéo tay tôi, khiến tôi không vui.
Ba tôi dường như nhìn sự kháng cự , cúi người nhẹ nhàng với tôi:
“ , đừng sợ, thật sự ta là ba mẹ con. Con xem, con giống ba như đúc này!”
“Nếu con không tin, để ba gọi điện bà ngoại, không?”
Tôi lùi lại hai bước, quay nhìn Tráng Tráng.
Cậu ấy thầm bên tai tôi:
“Người đàn ông kia… đúng là trông giống cậu thật.”
Tôi điều , là tôi không đi với .
Nhưng vẫn dẫn tôi đến văn phòng giáo viên, gọi điện bà ngoại.
Bà ngoại bảo tôi rằng bà nội đã mất, nhà Thẩm coi trọng lễ nghi, tôi là cháu gái trưởng, các bậc trưởng bối trong yêu cầu ba mẹ tôi nhất định phải đưa tôi về dự tang lễ bà nội.
Bà còn dỗ dành:
“ ngoan, cùng lắm là tuần, ba mẹ con đưa con về. Đến lúc , bà ngoại đến đón con nhé?”
Tôi mình không thể không đi, cũng không làm khó bà ngoại, gật ý.
Tôi theo ba mẹ về tỉnh , tham dự tang lễ bà nội.
Người thân bên nhà ba đông, khác hẳn với bên bà ngoại lèo tèo vài người.
Tôi tưởng mọi người không thích tôi.
Không ngờ ai cũng tỏ như không hề chuyện tôi có “con mắt thứ ba”, còn khen bà ngoại nuôi tôi tốt, nhìn là con gái ba tôi.
còn giữ tôi ở lại phố học, không tôi về nữa.
Ba mẹ tôi cũng cười : “Sau đám tang đi làm thủ tục chuyển trường con.”
Tôi sợ đến c/h/ế/t khiếp. Tôi không học ở phố, cũng không rời xa bà ngoại.
Cả nhà ai cũng vui mừng, có tôi đứng im lặng, cúi , không lời.
tôi đang nghĩ làm sao để trốn về ngôi làng nơi mình đã lớn lên, có bàn tay mềm mại nắm lấy tôi.
Tôi cúi nhìn – là trai.
trai tôi tên Thẩm Thần, mới 5 tuổi, trắng trẻo bụ bẫm, da mịn màng, nhìn như có thể vắt nước.
Mắt tròn xoe, cười lên như vầng trăng lưỡi liềm.
Còn thân thiết với tôi, vừa gặp đã ríu rít gọi tôi:
“Chị ơi!”
Lúc , lục trong túi viên , đưa tôi:
“Chị ăn nè!”
Dạo này tôi đang thay răng, không ăn .
“Cảm ơn trai, nhưng chị ăn rụng răng mất.”
Thần Thần há miệng , để lộ hàm răng sữa trắng như ngọc, như với tôi: “Ăn không bị rụng răng đâu!”
Haiz, đứa ngốc… ít lâu nữa thôi.