Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/4L9gnSyc2i

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

Trước ngày , tôi thấy chiếc đồng hồ của bạn trai để quên ở nhảy lên tin .

“Daddy , em đói rồi. Tối cho em nha~”

“Anh thích tai thỏ đúng không, tối em đeo cho anh xem nhé?”

Bạn trai tôi lại trong một nốt nhạc:

“Đợi anh.”

Tôi còn kịp hoàn hồn, anh ta đã điện qua, nũng:

“Bé ơi, tối anh phải tăng ca đột xuất, mệt quá ~”

Nghe giọng vui như trúng số mà còn bày đặt than mệt. Ai tin nổi chứ?

1

Tôi không nhớ mình đã cúp điện như nào.

Đến khi hoàn hồn lại thì đã lái tới cửa khách sạn mà anh ta gửi địa chỉ cho ả kia.

Khách sạn nhân, cách tôi cây số.

Trước đây, anh từng chở tôi đi ngang qua, còn cười : “Sau này nhất định phải dẫn em vào đây trải nghiệm cảm giác kích thích.”

Lúc tôi hỏi lại, anh lại bày đặt: “Em ngây thơ , vào đó chắc ngại chết.”

Lúc ấy tôi còn thắc mắc, sao anh biết bên trong nào.

Thì ra anh đã vào từ đời nào rồi, còn không chỉ một lần.

Tôi ngồi trong , óc trống rỗng nhìn chằm chằm vào cửa khách sạn. Nửa tiếng, rồi một tiếng…

Đến khi của anh dừng ngay bên cạnh, anh vội vã lao vào khách sạn, không hề nhận ra chiếc cạnh đó là của bạn mười năm.

Tôi hấp tấp xuống bám theo, trốn ở khúc cua cầu thang, nhìn thấy anh gõ cửa phòng.

Một cô mặc đồ thỏ màu hồng nhào vào lòng anh.

“Daddy , em đói rồi. Tối cho em nha~”

Tôi không nhìn thấy mặt anh, chỉ thấy anh bế cô ta lên, động tác vội vã, dữ dội như sói đói vồ mồi.

Cửa đóng lại. Tôi ôm chân ngồi xổm cửa phòng họ.

Không biết đã bao lâu, cho đến khi bên trong không còn tiếng động, tôi mới đứng lên, lê đôi chân tê dại tập tễnh bước ra .

Khi anh về , tôi đã thu dọn xong hành lý, ngồi đờ đẫn trên sofa.

Anh sững người: “Hôm dậy sớm vậy, lại đi công tác ?”

Tôi không đáp, anh cũng quan tâm, tiện tay vứt áo khoác lên sofa, buông một “Mệt quá, anh đi ngủ bù đây” rồi lăn vào phòng ngủ.

Trước đây, lần tôi đi công tác, anh luôn hỏi tôi đi thành phố nào, tự tay tra thời tiết, kiểm tra hành lý từ áo khoác đến từng tờ giấy , đều dán nhãn cẩn thận cho tôi.

Anh từng chăm sóc tôi đến mức ai cũng kiếp trước tôi tích bao nhiêu đức mới gặp anh.

Tôi đã ngu ngốc đến nào mà không nhận ra dấu hiệu anh đã còn yêu?

Anh phải không yêu đến cỡ nào, mới không nhận ra cái tôi cầm trên tay là chiếc đồng hồ của anh?

2

Còn cả tin anh gửi cho cô ta trước khi về .

“Daddy , hôm hài lòng không?”

“Rất hài lòng, lần sau thử mặc đồ y tá nhé.”

Nắng xuyên qua cửa sổ, rõ ràng đang giữa mùa hè, mà tôi lại lạnh run, lạnh đến phát run.

Tôi chụp lại toàn bộ tin , gửi lên nhóm gia đình hai bên, kèm theo một :

“Đám huỷ, lý do phía trên.”

đến mười giây, điện liên tục đổ chuông, kể cả của anh ta.

Tôi không nghe máy, chỉ lặng lẽ nhìn anh cầm đồng hồ bấm , nghe tiếng anh hấp tấp nhảy xuống giường, lao ra .

Cửa bật mở, bốn mắt nhìn nhau, trong mắt anh có hoang mang, có lúng túng, duy chỉ không có chút nào là áy náy hay đau khổ.

Thậm chí anh ta còn tĩnh nói vào điện : “Cô ấy ở , không sao đâu, để anh giải thích, đừng lo.”

Cúp máy, anh tiến lại gần, từng bước như giẫm lên tim tôi, đau đến run rẩy.

Anh ngồi xổm xuống trước mặt, ánh mắt đã khôi phục vẻ tĩnh, giọng nói dịu dàng như dỗ trẻ con bướng bỉnh:

“Niên Niên, sao nhìn thấy lại không hỏi anh? Còn hai tháng nữa là đám rồi, vẫn như con nít, cũng bốc đồng.”

Anh đưa tay vén tóc mái cho tôi, khóe môi cong lên châm chọc đến nhức nhối, giọng tôi cũng run lên:

“Bắt từ khi nào?”

Tay anh khựng lại, rồi lại giả vờ tĩnh rút về, chần chừ một lát mới đáp:

“Niên Niên, bắt từ khi nào không quan trọng. Trước khi , anh sẽ cắt đứt hoàn toàn. Nếu em đọc tin , hẳn đã thấy rõ anh nói rất rõ ràng: Anh chỉ yêu mình em.”

Đúng vậy, năm tin chi chít, không biết là anh quá tin tôi hay là không thèm để ý, một cái cũng buồn xóa.

lần đi công tác, lần tăng ca, lần bị ra đều là để cùng cô ta mặn nồng.

Sao anh có thể thản đến vậy khi bị tôi phát hiện, thậm chí còn an ủi tôi?

“Em phải mở rộng tầm mắt lên. Anh yêu em với việc anh ngủ với người khác là hai chuyện riêng biệt. Dù anh ngủ với bao nhiêu người, thì anh vẫn yêu em.”

“Chát!”

Anh ta không tránh, cũng nhúc nhích, trọn cái tát mà mặt vẫn không đổi sắc, thậm chí còn khẽ cười:

giận ?”

3

Anh ấy không còn là “Ngụy Hiên” của tôi nữa.

Ngụy Hiên của tôi từng vì tôi nhìn không rõ chữ trên bảng mà ngay trước mặt cả lớp và thầy cô, tháo áo khoác che nắng giúp tôi.

Ngụy Hiên của tôi từng đỏ mặt, nhắc tôi: “Tống Chi Niên, không yêu sớm” khi có nam sinh khác đưa thư cho tôi.

Ngụy Hiên của tôi từng sau kỳ thi đại học, trịnh trọng đưa tôi một cuốn sổ đầy ắp những chuyện về năm thầm yêu lặng lẽ.

Chúng tôi yêu nhau rồi, anh ấy càng tự tin hơn, sáng tôi còn thức dậy đã mang đồ sáng chờ sẵn dưới ký túc xá.

Từ chỗ ngồi trong lớp, chỗ trong thư viện, đến chuyện bữa, tôi từng phải bận tâm điều .

kể dịp đặc biệt, anh ấy luôn khiến tôi bất ngờ vui vẻ.

Bạn bè ai cũng nói: “Tống Chi Niên thật may mắn, gặp Ngụy Hiên.”

lần vậy, anh ấy lại xoa tôi, cưng chiều: “Phải là anh mới may mắn khi gặp em chứ.”

Tốt nghiệp xong, anh ấy kéo tôi đi nước , ở thánh đường trang nghiêm giơ tay thề:

“Ngụy Hiên yêu Tống Chi Niên, đời đời kiếp kiếp, vĩnh viễn không phản bội.”

Tôi chìm đắm trong yêu rực lửa ấy, cam tâm nguyện trao niềm tin.

Nhưng bây giờ, anh ấy không thấy tôi run rẩy, không thấy tay tôi siết chặt, không thấy nỗi đau, sự hận trong mắt tôi sắp trào ra .

Anh ta vẫn thản đặt điện vào tay tôi, nhẹ nhàng :

“Niên Niên, điện cho mẹ đi, nói với họ không có đâu, tụi mình chỉ giận dỗi xíu thôi.”

Tôi ngơ ngác nhìn gương mặt vừa quen vừa lạ ấy, nghĩ mãi không thông – yêu, sao có thể biến mất dễ dàng như ?

4

Tôi cho mẹ, cố tỏ ra nhẹ nhàng, bà: “Ngụy Hiên ngoại rồi, hủy đám có ảnh hưởng tới mình không ạ?”

Mẹ hỏi , chỉ nói một : “Thu dọn đồ đi, mẹ tới đón con về.”

Phát hiện anh ta ngoại , tôi không khóc; anh ta dùng lời lẽ đau như cắt, tôi cũng không khóc.

Nhưng nghe mẹ nói vậy, nước mắt tôi tự dưng trào ra như đê vỡ.

Trong mắt Ngụy Hiên bỗng lóe lên chút bối rối, anh ta đưa tay muốn lau nước mắt tôi, nhưng tôi né tránh.

“Niên Niên, nếu em không chịu nổi, anh sẽ dứt khoát, giờ anh xóa , block tất cả con khác cho em xem, em đừng đi mà.”

Anh ta vừa nói vừa lấy điện , tìm cô ả kia, thèm nhìn, xóa rồi block thẳng.

Xong xuôi, còn giơ điện ra trước mặt tôi như muốn nhận thưởng:

“Đó thấy , Niên Niên, anh nói , anh đâu có yêu cô ta.”

Nhưng trong tôi chỉ hiện lên hình ảnh anh ta ôm ả kia nói mấy dơ bẩn, bụng dạ cuộn lên buồn nôn.

Tôi không kìm , nôn khan một tiếng.

Mẹ tôi đến rất nhanh, vừa vào cửa thấy anh ta, bà nổi đóa lên, tiện tay cầm ngay chiếc dép ở cửa quật tới tấp:

“Yêu của mày giống như tờ rơi phát miễn phí đường, ai cũng có phần ? Đúng là rẻ rách!”

“Con tao là bối, tao nâng như trứng, mà mày dám đối xử , còn đòi tao khuyên nó quay lại với mày?”

“Quốc gia không lấy da mặt mày đi áo giáp chống đạn đúng là uổng phí!”

“Cút! Đừng để tao thấy mặt mày, gặp lần nào tao đập lần đó!”

Ngụy Hiên bị mẹ tôi đánh đến mức phải ôm quỳ xuống, dám cãi nửa lời, chỉ biết trơ mắt nhìn mẹ con tôi kéo nhau đi.

Mẹ tôi hùng hổ đi phía trước, tay vẫn nắm chặt lấy tay tôi. Tôi nuốt nước mắt, cố cười trêu:

“Bà Song ngầu thật!”

Mẹ chớp mắt, quay mặt đi che giọt lệ.

“Tất nhiên, con là con mẹ, phải mạnh mẽ lên!”

Tùy chỉnh
Danh sách chương