Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/60HSXgqpBg
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Đặc biệt là khi thấy anh ta như một con rùa rụt cổ nấp lưng người khác nhìn toàn bộ việc, chẳng dám lộ diện, tất cả uất hận trong tôi phút này bùng nổ.
“Ngụy Hiên, nếu còn là đàn ông thì đứng thẳng mà nói đi!”
Anh ta đứng chết lặng trong đám đông, đồng nghiệp lúc này mới nhận ra, đều tự động dạt sang hai bên. Không còn đường lùi, anh ta cúi đi tới, giọng ngượng ngập:
“Niên Niên, sang chỗ khác nói chuyện được không…”
Tôi cười khẩy:
“Nói ngay đây! Anh ngoại , tôi chia tay. Mười năm nghĩa, không làm được văn minh tử tế thì cũng đừng làm bẩn mắt người khác.”
anh ta lúc xanh lúc trắng, ấp úng mãi mới bật ra được một câu:
“Em lúc nào cũng , chẳng chịu buông tha cho người ta. Em chưa từng nghĩ vì sao anh lại ngoại à?”
9
“Em lúc nào cũng phân trắng đen rõ ràng, đúng là đúng, sai là sai, chẳng bao biết nhường nhịn hay cảm thông gì . Mỗi lần có chuyện là em chỉ nghĩ cách giải quyết, chẳng buồn để ý cảm xúc của người khác. Anh còn chẳng biết, em chọn anh là vì yêu hay là vì tính toán, cân nhắc thiệt hơn rồi thấy anh là phương án tối ưu .”
Tôi chết lặng, thật chưa từng nghĩ anh lại nhìn tôi như vậy.
Nói xong, anh ta ôm ngồi xổm xuống đất, giống như bao uất ức dồn nén lâu nay trào ra một lúc.
Hồi cấp , mẹ anh muốn anh thi quân đội, nhưng vì tôi, anh bỏ luôn giấc mơ nhiều năm để theo tôi đại học, nên bây mới chênh vênh, lỡ dở.
đại học, anh lại muốn học tiếp học, mơ làm giảng viên đại học, lương lại oai. Nhưng tôi chỉ muốn ra đi làm, anh lại theo tôi, kết quả là công việc chẳng .
Tốt nghiệp, anh muốn quê thi công chức, còn tôi nhất quyết bám trụ thành phố để theo đuổi nghề báo. Anh lại vì tôi mà lại, rốt cuộc vẫn là chông chênh.
“Mười năm bên nhau, em đã làm được gì cho anh, cho tụi chưa? Em có biết anh mệt mỏi nào không? Anh ngoại cũng chỉ vì muốn thoải mái một chút , vậy cũng sai à?”
Tôi từng nghĩ yêu vốn dĩ không có đáp án. Tôi đã từng dũng cảm trả giá cho mười năm rung động của , chẳng trách ai .
Tôi cũng có thể ngẩng chấp nhận phản bội của anh, quay lưng đi mà không nuối tiếc, nhưng tôi không ngờ, trong mắt anh, cá tính của tôi lại thành tội lớn.
Hồi cấp , mẹ anh bắt đi thi quân đội, anh chạy nói không muốn, muốn bên tôi.
Thậm chí anh còn khuyên tôi thi cùng, tôi bảo anh: “Không sao , anh cứ đi bảo vệ Tổ quốc, này em làm nhà báo giỏi, biết còn được phỏng vấn anh, đại anh hùng quốc gia.”
Không biết anh nói gì mẹ, chuyện thi quân đội cũng chìm quên lãng.
Sắp ra , tôi bận rộn xin thực tập thì anh đùng đùng bảo muốn học học.
10
“Niên Niên, anh không muốn giống mọi người, sáng đi làm, chiều , nào cũng như nào, sống mòn cả tuổi trẻ. Anh muốn làm giảng viên đại học, oai lại có tiền.”
Lúc đó bạn bè ai cũng hoang mang, chẳng biết nên làm gì, đi xin việc loạn xạ cả .
Ngụy Hiên tìm được mục tiêu rõ ràng, tôi còn vui giùm cho anh ấy.
Tôi thậm chí còn giúp chọn , chọn chuyên ngành, cả thời gian ôn thi, chi tiết từng từng tháng.
Cầm cả quyển sổ toàn “bài tập” đi tìm anh, anh chỉ liếc là nhăn thở dài:
“Niên Niên, anh không muốn yêu xa.”
Tôi còn ngây thơ dỗ dành: “Nhưng muốn đỗ nhanh thì chỉ có mấy này , hoặc anh chờ một năm ôn lại rồi thi ngay học cũng được.”
Anh im lặng một hồi rồi bảo như thể quyết định xong:
“, anh không thi , anh đi làm em, không thì em đi làm rồi gặp người giỏi hơn anh thì sao?”
Tôi còn ngây thơ bảo: “Có anh là đủ, người ta giỏi cỡ nào cũng không liên quan.”
Rồi chuyện học hành cũng bỏ luôn.
Ra , mẹ anh lại gọi quê thi công chức, nói nhà bác họ có con cháu làm Phòng Giáo dục Uỷ ban Phường, đời sống nhàn tênh.
Ngụy Hiên cũng dao động. Lúc ấy tôi cũng rối lắm – một bên là người yêu bảy năm, một bên là mơ ước, là bố mẹ.
Cân nhắc mãi, tôi quyết định lại thành phố. Còn anh, tôi không can thiệp, làm gì cũng được, miễn anh vui là được.
Anh chẳng nói gì, đó tôi nhận được điện thoại của mẹ anh, mới biết anh cũng chọn lại.
11
“Niên Niên, cô làm ơn trả lại con trai tôi đi, tôi chỉ có mỗi nó , nó là chỗ dựa cuối cùng của tôi, không có nó tôi sống sao nổi?”
Bà ấy còn bảo, bà không may mắn như mẹ tôi, có chồng giỏi, vì con gái mà chuyển cả gia đình đi nơi khác.
Cuối cùng bà ấy còn nói: “Đàn ông trên đời này thiếu gì, cô cứ đeo bám con tôi làm gì cho nhục ?”
Đây là lần tiên tôi bị ai chửi thẳng như vậy, mà lại là mẹ người yêu .
Tôi hoảng loạn mức phát khóc, gọi hỏi mẹ.
Mẹ bảo: “Chia tay đi, nhất định chia tay. Con là con gái của mẹ, từ nhỏ mẹ còn chưa nỡ mắng, dựa để người ta sỉ nhục con?”
Vậy mà Ngụy Hiên vẫn sang nhà tôi, thề thốt sẽ không để mẹ anh ta can thiệp .
Bảy năm yêu nhau, tôi mềm lòng, kể đủ thứ tốt đẹp anh mẹ.
Mẹ chỉ thở dài, gõ trán tôi rồi im lặng, cuối cùng để tôi theo anh căn hộ đi thuê.
năm , chỉ cần công việc không suôn sẻ, anh ta lại lôi quá khứ ra than thân trách phận, nào là “giá mà hồi đó thi quân đội”, “giá mà học học”, “giá mà quê rồi”…
Tôi hít sâu lần mới kìm nén được đau đớn và tức giận trong lòng.
“Anh tự biết sức tới chứ, thể dục cấp có nổi lần nào không, đòi thi quân đội cái gì?”
“Bốn năm đại học anh thư viện được mấy lần, bài kiểm tra điểm được bao nhiêu? Anh nói học học chẳng là muốn trốn tránh, không dám đối thực tế, sợ lao cuộc đời.”
“Anh không quê thực là vì tôi sao? Chẳng vì muốn trốn mẹ anh cho xa à? Mong cả đời chẳng gặp lại còn gì?”
“Anh chưa bao là lựa chọn tốt nhất, chỉ là vì tôi yêu anh, tự tô màu cho anh mà .”
Anh ta đứng phắt dậy, mày nhăn nhó.
“Niên Niên, trước em chưa từng đối xử anh này…”
Tôi cười lạnh:
“Khi đã yêu, anh chẳng là gì .”
12
Bố đón tôi, thấy tôi mãi không xuống liền tìm, không ngờ chứng kiến luôn cả cảnh này.
“Hay để bố gọi chú Lý cho nghỉ việc thằng Ngụy Hiên nhé?”
Tôi lắc , không cần đuổi thì anh ta cũng không trụ được lâu .
Sếp của Ngụy Hiên là bạn bố tôi, hồi đi xin việc tôi nhận được offer trước, còn hồ sơ của Ngụy Hiên thì như đá ném ao bèo.
Để được làm cùng tòa nhà, cũng vì nghĩ cho nghiệp của anh ta, tôi nhờ bố giới thiệu cho công ty của chú Lý.
Nhưng Ngụy Hiên vốn tự ái, tôi sợ anh ta không chịu nổi, nên chưa bao kể ra.
Năng lực bình thường, lại thích mơ mộng, việc dễ thì chê, việc khó thì không làm nổi, năm đi làm chưa từng chủ trì nổi một dự án.
Dạo này công ty nào cũng “tinh giản”, không còn bệ đỡ của bố tôi thì trước cũng bay màu.
Tuần tôi sang nước ngoài, cuối tuần bố mẹ kéo tôi đi xem phim, không ngờ đụng Ngụy Hiên “thỏ con”.
Thấy tôi, con thỏ càng bám chặt lấy Ngụy Hiên, ánh mắt khiêu khích.
Còn Ngụy Hiên thì như bị đóng băng, chỉ đứng nhìn chằm chằm tôi.
Tôi bố mẹ đi ngang , không thèm liếc lấy một cái.
Đen cái là chỗ ngồi lại ngay phía trước phía . Con thỏ muốn khoe nên gần như ngồi đùi Ngụy Hiên, hôn nhìn xem tôi có phản ứng gì không.
Buồn cười chỗ, Ngụy Hiên lại để yên cho nó làm loạn.
Mẹ tôi thì bảo không muốn nhìn hóng, suýt ngồi thụp xuống đất cho gần.
Tôi lắc , quay báo cáo luôn cho rạp phim là có người “làm chuyện bậy bạ nơi công cộng”.
Cảnh sát , con thỏ khóc lóc kể lể: “Bọn cháu chỉ hôn nhau, mà có làm gì đi thì cũng là người yêu hợp pháp mà!”
Ai ngờ kiểm tra camera, rồi, quần lót rơi cả xuống mắt cá chân.
Kết quả là hai đứa bị tạm giữ bảy vì “làm mất trật tự nơi công cộng”.
Trước khi đi, Ngụy Hiên đột nhiên cười khổ: “Em thật yêu anh rồi à?”
Tôi gật tỉnh bơ: “Chuẩn luôn.”
Anh ta cúi gằm đi theo cảnh sát, như mất tất cả.
Bố tôi thở dài: “Bố Ngụy Hiên mà biết con trai thành ra này chắc buồn chết mất.”