Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2g36Wj1bJC

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
4
Bà cô Lưu suy nghĩ một lát: “Người có thể chủ trì loại tế lễ , tuyệt đối không phải là nhà bình thường. tra! Tra trấn chí, hoặc hỏi những người già trong trấn, chục trước, nhà ai trong khoảng thời gian đột nhiên phát đạt, hoặc nhà ai sau đầu gặp vận rủi, thậm chí tuyệt tự!”
“Oán của ‘Hà Nương Nương’, nhất định sẽ phản phệ chủ mưu!”
Chúng tôi dìu bà cô Lưu, vội vã quay trở . Bà cô Lưu bị thương không nhẹ, cần nghỉ ngơi.
Trở nhà bà Lưu, bà uống chút thuốc, nằm xuống nghỉ ngơi. Tôi và ông nội tôi thì đầu chia nhau đi dò hỏi. Ông nội tôi đi tìm người già trông coi hồ sơ trong trấn, tôi thì mạnh dạn đi loanh quanh trong trấn, những ông bà già ngồi đường phơi nắng tán gẫu.
Công phu không phụ lòng người. Đến tối, ông nội tôi mang một tin . Ông đã lật xem trang trấn chí tàn khuyết chục trước, phát hiện ra khoảng mươi trước, Hắc Thủy quả thật đã xảy ra một trận lũ lớn, sau khi nước lũ rút, trấn trưởng lúc bấy đã tổ chức một buổi tế lễ, sau trấn mới được bình an.
Mà vị trấn trưởng kia, họ Hồ.
“Họ Hồ?” Tôi ngẩn người, “Là nhà họ Hồ ở đầu trấn phía đông bây sao? Nhà họ mở cửa hàng gạo, khá giàu có ?”
Ông nội tôi mặt ngưng trọng gật đầu: “Đúng, chính là nhà họ.nhà họ Hồ, chính là sau lần tế lễ , mới đầu phát tài. Hơn nữa… ta đã dò hỏi rồi, nhà họ Hồ chục nay, nhân đinh quả thật không vượng. Lão trấn trưởng chỉ có một người , người lại chỉ sinh được một người cháu , tên là Hồ Diệu Tông. Cái Hồ Diệu Tông , nay đã gần ba mươi rồi, cưới ba đời vợ, mà vẫn không sinh được một mụn nào.”
Manh mối dường như đã khớp! Chúng tôi đang chuẩn bị đợi bà cô Lưu tỉnh dậy để thương lượng bước tiếp theo nên làm .
Bà cô Lưu tự mình lồm cồm bò dậy, chúng tôi dò hỏi tin , bà im lặng một hồi.
“Họ Hồ… Nếu là nhà họ, vậy thì có lý đấy.” Bà cô Lưu ho khan hai tiếng.
“Lão Tứ, ông dẫn thằng bé, đi ngay đến nhà họ Hồ, kể cho họ chuyện “Hà Nương Nương”, hỏi xem họ có chịu bỏ tiền ra hóa giải không. Đây là nghiệp tổ tiên họ gây ra!”
“Nếu họ không chịu thì sao?” Ông tôi hỏi.
Ánh mắt bà Lưu lạnh đi: “Vậy thì ông nói họ, đầu thất của “Hà Nương Nương” là tối mai. Nếu không muốn nhà họ Hồ đoạn tử tuyệt tôn, thì ngoan ngoãn phối hợp. Bằng không, oán của “Hà Nương Nương” không tiêu tan, người đầu tiên tìm đến chính là Hồ Diệu Tông, đứa độc nhất của nhà họ Hồ.”
Tôi và ông không dám chậm trễ, lập đến nhà họ Hồ ở đầu trấn phía đông.
Nhà họ Hồ rất khang trang, tường cao cửa rộng, cửa lớn sơn son.
Chúng tôi gõ cửa mãi, mới có một người trông như quản gia ra mở cửa, hắn liếc xéo chúng tôi, hỏi: “Làm ?”
Ông tôi chắp tay. “Phiền báo Hồ lão gia, Trần lão Tứ bán vàng mã có việc gấp cầu kiến, liên quan đến sự sống c.h.ế.t của nhà họ Hồ.”
Tên quản gia cười khẩy một tiếng: “Đi đi đi! Sống c.h.ế.t cái , nói chuyện giật gân! Lão gia nhà ta không rảnh gặp ngươi!”
Thấy hắn định đóng cửa, ông tôi vội đưa tay chặn cửa lại, hạ nói:
“Nói Hồ lão gia, cứ nói – người quen ở Hắc Thủy, đầu thất nhà!”
Tên quản gia ngẩn người, rõ ràng không hiểu, nhưng thấy mặt ông tôi nghiêm túc, không giống như nói dối, do dự một chút, vẫn đi báo.
Một lát sau, hắn ra, vẻ mặt kỳ quái: “Lão gia mời các ngươi .”
Chúng tôi theo quản gia đi qua lớp , đến một gian chính đường đèn đuốc sáng trưng. Một ông lão gầy gò mặc áo lụa, để râu dê ngồi trên ghế thái sư, chính là Hồ lão gia.
cạnh ông ta có một thanh niên mặt trắng bệch, quầng thâm mắt sâu hoắm, chắc là ông ta, Hồ Diệu Tông.
Hồ lão gia liếc mắt chúng tôi, điệu rất mất kiên nhẫn:
“Trần lão Tứ? Vừa nãy ở ngoài ngươi nói bậy bạ ?”
Ông tôi không vòng vo, kể thẳng chuyện Hà Nương Nương đòi mạng, như việc nhà họ Hồ có thể liên quan đến chuyện .
Hồ lão gia xong, mặt lập trở nên rất khó coi, ông ta đập mạnh xuống bàn:
“Nói bậy! Toàn là nói bậy! Hà Nương Nương , tế lễ ! Hoàn toàn là bịa đặt! Bọn hạ lưu các ngươi, hám tiền đến phát điên rồi hả? Chạy đến đây tống tiền ta!”
Ông tôi cố nén cơn giận: “Hồ lão gia, tôi không đến để đòi tiền! Tôi đến để cứu mạng cháu ông. Hà Nương Nương oán rất nặng, đêm đầu thất hồn, nó không tìm được cháu tôi, nhất định sẽ theo huyết mạch oán , tìm đến nhà họ Hồ các ông! Đến lúc , cháu ông, Hồ Diệu Tông, sẽ là người chịu trận đầu tiên.”
Hồ Diệu Tông cạnh sợ hãi run rẩy, chiếc chén trà trong tay “choang” một tiếng rơi xuống đất vỡ tan tành.
“Cha… hắn… hắn nói thật sao?” Hồ Diệu Tông run hỏi.
Hồ lão gia quát lớn: “Câm miệng! Đồ vô dụng! Bọn chúng nói bậy mà tin!”
Ông ta quay sang chúng tôi, ánh mắt âm độc: “Cút! Không cút nữa, ta báo công an các ngươi!”
Ông tôi muốn nói thêm, Hồ lão gia đã lớn tiếng gọi người giúp việc: “Đuổi chúng ra ngoài cho ta!”
tên giúp việc vai u thịt bắp xông xô đẩy, đuổi chúng tôi ra khỏi cổng nhà họ Hồ.
Đứng trước cổng nhà họ Hồ khang trang, ông tôi giận đến run người: “Ngu muội! Tự tìm đường c.h.ế.t!”
Chúng tôi ủ rũ trở nhà bà cô Lưu, kể lại tình hình cho bà . Bà cô Lưu dường như không bất ngờ, bà cười lạnh một tiếng:
“Tôi sớm đã đoán được sẽ như vậy. Bọn nhà , để che giấu chuyện xấu của tổ tiên, chuyện dối trá dám nói, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.”
“Vậy bây làm sao? Tối mai là đầu thất rồi!” Ông nội tôi vô cùng lo lắng.
Bà cô Lưu vất vả xuống giường, đi đến một cái rương gỗ cũ, đáy rương, bà lấy ra một bọc vải dài, bà mở từng lớp, trong là một thanh kiếm. Lưỡi kiếm thon dài, phủ đầy những hoa văn màu đỏ sẫm, giống như vết m.á.u khô, chuôi kiếm thì đen như mực.
“Thanh “Sát Kiếm” được rèn đinh quan tài trên trăm tuổi ở bãi tha ma, trộn chu sa và m.á.u ch.ó mực, thời điểm âm thịnh nhất.”
Bà cô Lưu vuốt ve thân kiếm, ánh mắt kiên quyết.
“Vốn dĩ không muốn đến nó, thương địch một ngàn, tự tổn tám trăm. Nhưng bây , không cách nào khác.”
Bà ông nội tôi. “Lão Tứ, chuẩn bị đi. Đêm mai Tý, chúng ta đến Hắc Thủy, gặp mặt ‘Hà Nương Nương’ liều mạng?”
Ông nội tôi thanh sát kiếm tỏa ra chẳng lành, có chút do dự.
“Không phải liều mạng.”
Bà cô Lưu lắc đầu.
“Ông thanh kiếm , đến nhà họ Hồ, lấy ba giọt tâm huyết của Hồ Diệu Tông, có dòng m.á.u chí thân của hắn làm dẫn, tôi mới có thể tạm thời trấn áp ‘Hà Nương Nương’, ép nó tế đàn dưới đáy ra, sau thiêu cháy nó!”
“Tôi đi lấy máu?” Ông nội tôi ngẩn người.
“Đúng. Tôi phải ở lại bờ bày trận chuẩn bị.” bà cô Lưu không cho phép nghi ngờ, “Đây là cơ hội duy nhất!”
“Nhớ kỹ, chỉ ba giọt, không được nhiều hơn, không được ít hơn! Lấy xong máu, lập đến bờ hội hợp tôi.”
Ông nội tôi thanh sát kiếm lạnh lẽo mà bà cô Lưu đưa tới, lại tôi đang sợ hãi đến trắng bệch mặt mày, cuối cùng ông gật đầu thật mạnh nhận lấy kiếm.
“Được! Tôi đi!”
Ngày hôm sau, trời âm u đến đáng sợ, mây đen trĩu xuống, như muốn sụp đổ, cả trấn tràn ngập bầu không ngột ngạt của một trận mưa lớn sắp đến.
Ông nội tôi vải đen bọc thanh sát kiếm, đeo sau lưng, ông dặn tôi ở lại nhà bà cô Lưu, dù có chuyện xảy ra không được ra ngoài.
Bà cô Lưu thì bày hương án trong , chu sa vẽ một trận pháp khổng lồ, phức tạp trên mặt đất. Bà cắm bảy ngọn đèn dầu vị trí trận nhãn, lại chỉ đỏ xâu tiền đồng
vây quanh trận pháp.
“Đây gọi là ‘Thất Tinh Tỏa Hồn Trận’, bà cô Lưu nói tôi, mặt dị thường tái nhợt. Hy vọng có thể khóa nó lại một chốc một lát. Nếu Trần sư huynh ở đây, có lẽ có thêm ba phần nắm chắc… Đáng tiếc hắn đi vân du rồi.”
Chiều tối, ông nội tôi xuất phát. Ông phải đến nhà họ Hồ, lấy tâm huyết của Hồ Diệu Tông.
Tôi và bà cô Lưu thủ ở trong trận pháp, lo lắng chờ đợi. Thời gian từng phút từng giây trôi qua, trời tối hẳn. ngoài đầu nổi gió lớn, thổi giấy dán cửa sổ phần phật. Tý càng ngày càng đến gần.
Bà cô Lưu khoanh chân ngồi ở trận nhãn, nhắm mắt, miệng lẩm bẩm. Bảy ngọn đèn dầu đầu nhảy múa không yên. Đột nhiên, ngoài cửa viện truyền đến tiếng bước chân dồn dập và tiếng gõ cửa.
“Sư tỷ! Mở cửa! Là tôi.”
Là của ông nội tôi, lòng tôi mừng rỡ, vừa định chạy ra mở cửa, bà cô Lưu đột nhiên mở mắt trừng trừng, lớn tiếng quát: “Đừng mở!”
Tôi đứng sững tại chỗ, bà cô Lưu chằm chằm cổng , ánh mắt bén: “Trên người ông nội , có mùi m.á.u tanh, nhưng… có một mùi tử nồng nặc hơn!”
Ngoài cửa, của ông nội ta trở nên gấp gáp: “Sư tỷ! Mau mở cửa! Tôi lấy được m.á.u rồi! Nhà họ Hồ xảy ra chuyện rồi! Hồ Diệu Tông c.h.ế.t rồi!”
mặt bà cô Lưu thay đổi: “C.h.ế.t như thế nào?”
Ông nội tôi ở ngoài cửa khóc lóc kêu lên: “Tôi không biết nữa, khi tôi đến, hắn đã ngã trong , n.g.ự.c bị khoét một lỗ lớn! Tôi… tôi đành phải kiếm dính m.á.u của hắn… Mau mở cửa đi, bọn chúng đuổi đến rồi!”
Tôi thấy ngoài truyền đến từng trận quỷ khóc sói tru, xa đến gần, trong lòng tôi nóng như lửa đốt, bà cô Lưu.
Bà cô Lưu do dự hồi lâu, cuối cùng thở dài, đi đến cổng chậm rãi kéo then cửa ra. Cửa mở, ông nội ta lảo đảo xông , toàn thân ông dính đầy máu, vẻ mặt kinh hãi, tay nắm chặt thanh sát kiếm. Trên đầu kiếm dính vết m.á.u đỏ sẫm.
“Sư tỷ… máu… lấy được m.á.u rồi…” Ông giơ kiếm lên.
Ngay khi ông bước , dị biến xảy ra.