Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/3fulujWJsj

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

kẻ có trách nhiệm thì lại cố hết sức phủi tay.

người vốn có thể sống yên ổn thì lại không qua nổi rào cản trong lòng.

Người ta nói “mưu cầu lợi ích, tránh tổn hại” là bản năng, có lẽ cũng không tuyệt đối.

Giang tình nguyện thủ quỹ, lập một danh sách dài trong group.

Ai quyên bao nhiêu, chi phí thuốc men tối nay bao nhiêu.

người lần lượt gửi tiền, cô đều ghi lại.

Ban quản lý cử tình nguyện viên tới chăm sóc Vương , hai cô hàng xóm “xui” cũng tự nguyện giúp.

Vương Tiểu Bảo thì theo Giang , chính nó muốn qua cùng.

Khoan.

Tôi tiện tay tiền trong group.

Giang giật mình: “Yến Yến, cậu nhầm thêm số không hả?!”

Tôi cúi nhìn: “Không nhầm, ba vạn, cứ đi.”

Dù sao tiền của tôi cũng không thể không.

19

Sáng hôm sau, tôi nói với Giang rằng tôi phải đi dự đám cưới.

Là đám cưới của Dư Diên – em trai của Dư Phan Tử.

Từ lâu trong lòng tôi vẫn có một câu hỏi: con người, sự có thể vô liêm sỉ đến mức đó sao?

Vương chưa qua cơn nguy kịch, Dư Phan Tử vừa qua thất đầu.

Tôi phải đến đám cưới đó, tận mắt xem họ có vui vẻ không!

20

Trên đường tới sạn, xảy ra chút việc ngoài ý muốn…

Giang gọi cho tôi: “Yến Yến! Tiểu Bảo mất tích rồi!”

Tôi vừa nói: “Đi đâu được chứ…”

Thì từ gương chiếu hậu, tôi thấy gương mặt thằng bé.

Nó thò đầu ra từ cốp xe, tròn mắt nhìn phía .

Tôi: “…Nó đang trên xe tôi.”

Giang : “Hả?!”

Tôi do dự một chút, rồi trấn an cô ấy rằng tôi sẽ trông chừng nó.

Cúp máy xong, tôi hỏi nó: “Nhóc, con biết tôi sắp đi đâu đúng không?”

Nó không trả lời, mắt cũng chẳng động đậy.

Đứa chết tiệt này…

Tôi chỉ nhắc nhẹ: “Vậy lát nữa nhớ đi sát theo tôi.”

Nó lại gật đầu!

Cảm giác kỳ lạ, thể con chó nhỏ lạnh lùng mà tôi nuôi bỗng một ngày chịu lời vậy!

21

Ngày cụ thể và thông tin về đám cưới, tôi tìm thấy trong điện thoại của Vương .

khi Dư Phan Tử chết, Vương vốn là anh rể, bị nhà họ Dư sai vặt đủ thứ.

Hôn lễ rất hoành tráng, đặt luôn sảnh lớn nhất của sạn năm sao, mời công ty tổ chức đám cưới tốt nhất và đội ngũ chuyên nghiệp, tận dụng toàn bộ mối quan hệ của Vương .

Chỉ tiền gói dịch vụ của công ty tổ chức đám cưới đã tốn hơn cả chục vạn.

Vừa bước vào, chúng tôi liền bị không khí rộn ràng vui mừng bao trùm.

Cổng chào để ảnh cưới của chú rể và cô , khuôn mặt họ ngập tràn hạnh phúc.

Tiểu Bảo cầm một hộp quà dài to, nó nhỏ, hộp quà trông có phần nặng.

Tôi đưa tay bảo nó đưa quà cho tôi.

Nó do dự một chút, rồi đặt bàn tay bé nhỏ vào tay tôi.

Tôi: “……không, tôi không phải để nắm tay.”

Nó không hiểu hay không thấy, ngẩng lên nhìn tôi với ánh mắt ngây thơ.

Thôi được.

Tôi kéo nó vào sảnh tiệc cưới.

Ngay khoảnh khắc đó, sảnh tiệc bỗng náo động.

Trên sân khấu vừa chiếu đoạn phim ấm áp chú rể cầu hôn cô .

Đột nhiên ảnh thành một bức .

trung tâm bức là một con cá chép bướm trắng bệch, bị chia ra thành nhiều mảng, mắt cá trợn tròn, miệng cá há hốc.

Xung quanh là lớp màu đỏ chồng chéo, đậm nhạt khác nhau, phối màu hung dữ máu.

vệt đỏ ấy trông dòng máu phun ra sau khi nó bị chém.

Chỉ nhìn ảnh thôi đã cảm thấy mùi máu nồng nặc xông vào mũi.

MC trên sân khấu hoảng hốt, cố gắng ra hiệu cho người chịu trách nhiệm phát video.

Đúng vậy, đó là tôi , với vài mánh nhỏ đối với tôi mà thôi.

với đám ngu xuẩn kia thì cho dù chớp mắt cũng vô dụng.

Vương Tiểu Bảo chăm chú nhìn bức .

Nó bỗng ngẩng đầu nói với tôi: “Của tôi.”

Đó là nó vẽ.

Cũng nhờ bức này tôi biết nó đã nhìn thấy hiện trường bị chém.

Không biết giới trong mắt trẻ con là nào, con cá bị chém này có thể chính là con cá mà mẹ nó xăm trên người, con cá mà nó từng chăm chú nhìn.

Lúc này nó cũng nhìn bức , ánh mắt hiện ra một thứ khó tả… nỗi nhớ.

Tôi thở dài một hơi.

Nhân lúc người bị bức hút hết chú ý, tôi thong thả bước lên sân khấu dành cho cô chú rể.

Chú rể ngơ ngác nhìn tôi: “Cô là ai?!”

Tôi giật lấy micro từ tay MC: “Đến đòi nợ.”

Rồi tôi đầu về phía mời:

“Tôi và nhà chú rể có chuyện riêng cần giải quyết, người có thể tự chọn rời đi nếu muốn.”

Không ai bỏ đi.

Tôi suy nghĩ một chút, có thể một người phụ nữ dẫn theo một đứa trẻ tới đám cưới sẽ khiến họ nghĩ bậy bạ?

Tôi mỉm : “Muốn xem cho vui ư? Vậy thì tự chịu hậu quả.”

22

Lúc này Dư Phan Tử phụ thân là Dư đã ra Tiểu Bảo.

Ông tức giận: “Đồ nhãi con! Mày dám đến phá đám cưới chú rể hả!”

Tôi đưa tay….

Ban đầu muốn che chở nó một chút.

Kết quả là nó bất ngờ mở hộp quà, giương cao lên.

Trong hộp quà là cây rìu bay của tôi, dù không phải loại dao cấm, cầm giữa chốn đông người này rõ ràng không ổn, nên tôi nhờ Giang gói lại hộp.

Tôi: “……”

Được rồi, tôi tiện tay rút rìu, vung một cái theo hướng tháp rượu champagne….

Rồi tháp rượu cùng bàn tiệc bị phát nát tan tành.

Hiện trường lập tức vang lên tiếng hét.

Có người hô: “Báo sát! Mau báo sát!”

Tôi bình thản nhìn biểu cảm trên mặt nhà họ Dư, từ vẻ hân hoan hạnh phúc thành sửng sốt và phẫn nộ.

Dù biểu cảm nào thì cũng không phải là khuôn mặt của người vừa mất đi thân nhân.

hết tôi nói, nhà họ Dư nợ tôi ba vạn.”

23

cùng một đám họ nam vây lên phía .

đáng tiếc thay, họ thấy rìu trong tay tôi và chiếc bàn bị tôi đập tan, nên ai nấy đều không dám tiến lên.

vừa ngờ vừa nghi: “Cô… Dư Diên, cô lúc nào đi vay tiền bọn này ?!”

Chú rể phản ứng đầu tiên là sang giải thích với cô : “Tôi sự không có! Tôi có quen cô ta đâu!”

Tôi nhếch miệng: “Ồ, là Dư Phan Tử vay đâu. Giờ cô ấy chết rồi, tất nhiên tôi tới đòi.”

“Gì?! Phan Tử chết rồi?!” Một người họ hàng la lớn.

hét to: “Ngu xuẩn! Phan Tử đi nước ngoài rồi! Mày dám chúc mừng con gái tao chết…”

Tôi hít một hơi sâu, .

Hóa ra họ che giấu tình trạng của Dư Phan Tử.

Nếu là vậy, logic đạo đức của giới này nằm trong phạm vi tôi có thể học và hiểu.

Thú vị rồi.

Tôi chỉ tay về màn : “Dư Phan Tử đó.”

Đám người lại náo động.

Màn chiếu bức máu bị mờ nặng và video người gây lộn đồn sát.

Lý Tú Trân bị hàng xóm lại, vừa la hét:

“Đúng! Là thịt người! Tôi hầm nó! Đã cho các người ăn rồi! Tôi đâu có bỏ thuốc độc! Ăn không chết được!”

Rồi ảnh sang camera kiểm soát cửa nhà tôi lại Lý Tú Trân lăn lộn, loạn cửa nhà tôi, nói: “Nhà nó được một triệu rồi!”

Có người ra, không tin được mà hét lên: “Đó là mẹ vợ Phan Tử à!”

“Ai đó, rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Phan Tử đâu rồi?!”

“Anh, anh gọi cho cô ấy xem, không được thì gọi cho ! Hỏi rõ ràng sự tình!”

không dám gọi điện, mặt đỏ gay, mồ hôi chảy ròng ròng.

Có người nói: “ nói có người chết trong khu, bị mẹ chồng hầm nấu rồi chia cho cả khu ăn…”

Nhà họ Dư vội mắng người nọ im miệng: “Đừng nói bậy! Chuyện này không thể xảy ra nhà chúng tôi!”

Lúc này ảnh tới Vương uống thuốc tự tử.

Cuối cùng dừng lại trên một đĩa thịt được ghép lại.

người bỗng im lặng tờ.

Rõ ràng người đều đoán được điều gì đó.

Mặt họ hiện rõ vẻ không chấp sự , buồn .

Tôi nhìn Dư Diên mỉm nhẹ: “Đó là chị của anh. Cô ấy bị chặt ra từng miếng, đảo qua dầu mỡ, thêm ngũ vị hương hầm, rồi chia từng đĩa đem cho hàng xóm trong khu…”

Tôi chỉ vào xăm bằng laze: “Tiếc là bà lão xử lý không sạch, vị trí này, tôi nghĩ là vai.”

Rồi tôi chầm chậm sang cô : “ nói đám cưới này toàn do Dư Phan Tử và chồng cô lo liệu. Vậy, cô từng thấy rồi chứ? Vị trí xăm lớn đó, con cá chép bướm lớn vai nối với cánh tay.”

Mặt cô biến sắc, bỗng ói ộc ra.

“Em ơi!”

Dư Diên vội chạy tới túm cô ấy.

giận dữ: “Nói linh tinh! Mày đến đây phá hoại! người đừng tin…”

Ông hét to: “Bảo an! Gọi bảo an sạn tới! Đừng cho mấy kẻ thần kinh này vào!”

Tôi túm lấy cổ áo Vương Tiểu Bảo, lôi nó sang một bên, rồi bắt đầu gì tôi đã định—đập phá!

Đập nát hoa hồng và hoa ly biểu tượng hạnh phúc, bàn tiệc, đồ trang trí tan tành.

Đám người la hét tháo chạy, nhân viên sạn che chắn cho rồi lùi về phía sau, gào lên với tôi không dám lại gần.

Tôi kéo bức ảnh cưới khổng lồ kéo ra giữa đám người, bổ thẳng xuống mặt chú rể.

Dư Diên nổi giận.

Anh hét: “Tao đấu với mày!”

Nói rồi lao tới.

Tôi ha hả, ném rìu anh ta sợ hãi bỏ lại.

Trong khoảnh khắc đó tôi thấy trên mặt anh ta lộ vẻ hân hoan, động tác lao lên càng quyết liệt và tàn nhẫn hơn…

Rồi tôi một đấm đánh bay anh ta.

24

Dư Diên văng xuống một đống đồ ăn hỗn độn, mặt anh ta hoang mang.

Tôi bước tới kéo cổ áo anh ta, một tay nâng anh ta lên.

“Xiao Diên… thả con tôi ra!”

Bố anh ta suýt nhào tới, bị họ hàng ngăn lại:

“Đừng lại! Cô ta điên rồi!”

Tôi mỉm với ông ta: “Nên lời đi.”

Rồi tôi sang Dư Diên, dịu dàng bảo: “Gọi chị đi.”

Dư Diên: “???”

Cho tới khi tôi cho anh ta một cú đấm: “Gọi!”

“Chị…”

Tôi buông anh ta ra, tiếp tục đánh: “Gọi!”

“Chị…”

Tôi mặt không cảm xúc, vung tay đánh trúng chỗ không gây chết đau đớn.

Tùy chỉnh
Danh sách chương