Cuốn sổ hộ khẩu lật đến trang ba, đập vào mắt tôi là một cái tên xa lạ: “Ôn Tử Hiên”. Ngón tay tôi khẽ run, tim đập thình thịch. Ở mục “Quan hệ với chủ hộ”, rõ ràng ghi “con trai”.
Tôi năm nay ba mươi hai tuổi, cả đời chưa từng sinh con.
“Lam Thế Kiệt!” Tôi gào lên về phía phòng sách, giọng cao đến chói tai.
Chồng tôi lững thững bước ra, trên tay vẫn cầm điện thoại, dáng vẻ ung dung. “Sao thế, Tĩnh Đàm?”
Tôi ném cuốn hộ khẩu xuống bàn trà, lạnh giọng: “Anh giải thích đi.”
Anh ta cúi xuống nhìn, vẻ mặt thoáng chốc biến đổi: từ nghi hoặc, đến kinh ngạc, rồi cuống quýt — hệt như một màn diễn đổi mặt xuất sắc.
“Chắc… chắc hệ thống nhầm thôi.” Anh ta đưa tay gãi mũi, động tác quen thuộc mỗi khi nói dối.
Tôi bật cười, lạnh lẽo đến gai người: “Hệ thống nhầm mà tự dưng nhét một đứa trẻ vào sổ hộ khẩu nhà tôi? Còn mang họ Ôn giống tôi?”