Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUjrty3sB1
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Nhờ mấy bà ngồi lê đôi mách trong thành góp sức lan truyền, chẳng mấy chốc, chuyện lưu giữa ta và Tạ Thâm đã thành trò tiêu khiển nhất đẳng trong Tô Châu.
Thậm chí còn lấn át vụ án diệt môn của Trần huyện lệnh trước đó.
Tạ Thâm cuối ngồi không yên, phái người gọi ta đến.
“Bạch cô nương, gần đây ra tiếng khắp nơi, hẳn cô được? “
Sắc mặt hắn nhàn nhạt, không rõ hỉ nộ.
“Dân nữ vẫn đang tĩnh dưỡng trong hậu viện, chuyện ngoài hoàn toàn không hay biết.”
Ta mím môi, mắt vô tội như nai con:
“Chẳng lẽ… có liên quan đến dân nữ?”
“Ngoài đồn rằng,”
Tạ Thâm hơi cong khóe môi, lộ ra một tia cười nhạt,
“ta bị cô mê hoặc đến thần hồn điên đảo, hận không thể trời hái trăng tặng cô.”
“Trời ơi!”
Ta lập tức rưng rưng đôi mắt, tay siết chặt khăn, run rẩy:
“Tạ đại nhân!Dân nữ thân phận thấp hèn, đâu dám vọng tưởng điều chi không phải!”
“Những đồn đại quả thực hại c.h.ế.t người!”
“Chi bằng… chi bằng đại nhân khai ân, phép dân nữ Hương Nhi rời ?”
“Chúng ta rồi, đồn tự nhiên tan biến…”
“Rời ?”
Tạ Thâm trầm xuống, chữ lẽo:
“Cô giữ trong tay vật chí mạng , không sợ nửa đường gặp kẻ…”
Hắn chưa hết, ta đã mềm nhũn chân, suýt đứng không vững:
“Vậy… vậy dân nữ phải làm sao mới ổn?”
“Hay là… dân nữ ra ngoài, thay đại nhân đích thân đính chính?”
“Người đời nhiều miệng lưỡi,” Tạ Thâm nhíu mày sâu hơn,
“mấy câu suông, cô tưởng chặn nổi?”
Lúc , – thị vệ bên cạnh hắn – bỗng tiếng:
“Chủ tử, thuộc hạ thấy… đây chưa chắc đã không phải cơ hội.”
mắt Tạ Thâm lướt qua , lùng mà sắc bén.
hạ , khuyên nhủ:
“Chuyện trước … đã khiến thanh danh ngài tổn hại. Thái tử căn dặn phải tìm cách vãn hồi danh dự.”
“Hiện tại thiên hạ đều ngài bị mỹ sắc làm mờ mắt… chi bằng thuận nước đẩy thuyền, nhận luôn cái danh ?”
“Còn hơn để đồn ‘đoạn tụ’ cứ mãi quẩn quanh, khó thanh tẩy.”
Tạ Thâm hơi lộ vẻ do dự.
bèn thầm bên hắn:
“Chủ tử, cô nương … thân thể đã suy nhược đến mức e rằng không qua nổi nửa năm.”
“Ngài nàng đóng kịch nửa năm… rồi mọi chuyện đâu đó.”
Chân mày Tạ Thâm giãn ra rồi lại siết chặt, cuối hạ quyết tâm.
Hắn bất ngờ tiến gần, cúi xuống nhìn ta, mắt dạo qua đường nét trên gương mặt ta, hồi lâu mới nhả ra một câu:
“Ừm… diện mạo coi như đoan chính.”
Trong ta đã sớm rủa thầm hắn trăm lượt, nhưng trên mặt lại nhuốm hai vệt đỏ ửng, khóe môi run run nở nụ cười dịu dàng:
“Đại nhân quá khen.”
“Tên gọi sao?”
Hắn thu mắt, thản nhiên hỏi:
“Còn nhớ không?”
Ta lắc , trong mắt lóe một tia mờ mịt và bi thương đúng lúc.
“Vậy gọi cô là ‘Khinh Khinh’ , Bạch Khinh Khinh.”
Hắn nhẹ tựa đặt tên mèo con, chó con, đoạn đưa tay ra, tay hướng , mang theo áp chế không kháng cự:
“Từ hôm nay trở , nàng chính là người ta để nơi tim.”
“Nên làm thế nào, tự biết lấy.”
Ta như nai con sợ hãi nhưng ngoan ngoãn, gật , chậm rãi đưa tay lẽo đặt tay hắn, mang theo vẻ dè dặt và chút run rẩy.
Biết không? Ta biết quá rõ…
Trong ta lẽo cười một tiếng.
05
“Sủng vật tâm ý hợp của Tạ đại nhân…”
Tất nhiên phải có năm phần kiều mị, ba phần kiêu ngạo, lại thêm hai phần ngây thơ chưa vướng bụi trần.
Ta nhập vai rất nhanh, chỉ vài ngày đã diễn tròn vẹn cái dáng vẻ kiêu đáng yêu ấy, tựa hồ là bản tính vốn có.
“, ngươi có chưa? Dạo gần đây Tạ đại nhân đâu dẫn theo một tiểu cô nương.”
“ nàng ấy đẹp tựa tiên nữ, đến nỗi làm Tạ đại nhân hồn xiêu phách lạc…”
“Hừ, nhảm! Đó là đại quan kinh thành, mỹ nhân thế nào chưa gặp qua?”
bước chân Linh Lung Các, ta và Tạ Thâm đã được mấy to nhỏ .
Ta nghiêng , ghé sát bên hắn, đắc ý thầm:
“ chưa? Các nàng gọi ta là tiểu tiên nữ đó.”
Lông cáo trên khăn choàng cổ cọ vành hắn, khiến vành thoáng ửng đỏ.
“Hừm.”
Hắn cười , mang vài phần trêu ghẹo:
“Cô ấy à, so với tiên nữ càng giống tiểu hồ ly hơn.”
“Ôi chao, Tạ đại nhân tới rồi!”
Chưởng quầy thấy liền vội vàng chạy ra đón, cung kính cúi người.
Những cô nương tán lập tức im bặt, đôi mắt trợn tròn, dõi theo ta từ đến chân.
Ta hơi ngẩng cằm, eo nhẹ đong đưa, bước một cách thong dong, tao nhã.
“Trang sức dành tiểu phu nhân đã chuẩn bị đủ .”
“Đại nhân yên tâm, tất đều là độc nhất vô nhị!”
Chưởng quầy cười tươi, hai tay nâng một hộp trang sức, cẩn cẩn dực dực dâng .
Hộp mở ra, sáng bảo vật lấp lánh: trâm bát bảo, vòng bạch ngọc, khuyên mã não…
Hừm, tên Tạ Thâm đúng là chịu vung tay vì ta!
“Đẹp quá!”
Ta ngẩng mặt , tặng hắn một nụ cười ngọt ngào đến tan chảy:
“Thâm ca ca, mau giúp ta cài thử ~”