Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3VcDXCRvwO

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi khá bất lực, bế Kim Kẹp Tuyết đang hóa thành hồ ly lòng.
Rõ ràng cậu đã thả lỏng, lật trong lòng tôi, lộ ra cái bụng. Rồi cậu nheo cọ cọ lung tung, vừa kêu vừa làm nũng, còn nũng nịu mọi .
Cuối cùng, tôi cũng đành phải đền bù cho , rồi tìm cách khác .
Đương nhiên không phải kiểu đền bù như .
và Kim Kẹp Tuyết không giống nhau, từ Kim Kẹp Tuyết đã lớn cùng tôi, không tập tính của hồ ly tinh, nên mới dính tôi như .
Cậu chưa bao giờ tiếp xúc với hay hồ ly khác, chưa từng nếm trải mùi vị của tình yêu.
Còn vốn dĩ đang sống yên ổn trong tộc quần, bị bọn buôn bán vô lương tâm bắt đi, rồi mới bị bán chỗ kẻ buôn hồ ly gần .
Cô ấy cũng như hồ ly tinh bình thường khác, nên chút tốt đẹp mà tôi dành cho cô ấy không thể nào thỏa mãn được.
Để đền đáp, tôi tìm một quen.
có tiền, tính tình tốt, đáng tin cậy, biết chăm sóc động vật , đủ để cô ấy ăn ngon một thời gian.
Cứ thế, tôi tiễn đi.
Rồi tôi cúi xuống Kim Kẹp Tuyết dưới chân, đôi của hồ ly vô tội tôi, cái đuôi lại vui vẻ vẫy vẫy.
Dường như cậu rất bất an về chuyện tôi đã tìm .
Ít nhất là mấy sau đi, cậu luôn tìm cách khoe khoang cái đuôi của .
Đôi cọ cái đuôi mặt tôi, tôi vừa tỉnh dậy là có thể .
Đôi tự chui chăn của tôi trước, tôi vén chăn là có thể cậu tròn.
Sau cậu sẽ dưới ánh của tôi, từ từ duỗi cái đuôi ra, khoa trương lắc lắc.
Giống như chim công xòe đuôi .
Đúng là hồ ly tinh mà, tôi dở khóc dở cười.
Sau tôi không còn ép Kim Kẹp Tuyết ăn nữa, và tình trạng của cậu cũng không tệ .
Không biết tại sao, mặc dù đã rất lâu không ăn gì, cậu cũng không ốm yếu như hồ ly kia nói.
hồ ly bằng lông mà Kim Kẹp Tuyết làm ra càng , từ hai thành bốn , rồi lại thành sáu .
Mỗi , nghe tiếng tôi mở cửa, cậu sẽ ngậm một đống móc khóa này chạy ra, bày biện ngay trước cửa, rồi tự ngồi ở phía trước.
Tôi vừa mở cửa đã Kim Kẹp Tuyết ngồi đoan chính ở cửa, phía sau là một hàng hồ ly bằng lông.
Đáng yêu c.h.ế.t đi được.
Trong hình dáng hồ ly, cậu không thể nói chuyện, mọi cử chỉ đều giống động vật .
Mặc dù có thể tôi nói gì, gì có thể làm cũng rất hạn chế, chỉ có thể chìa móng vuốt cào nhẹ một cái, hoặc vui vẫy đuôi, không vui cũng vẫy đuôi.
Cho cậu tự đốt cái đuôi của .
Chắc hẳn cậu đã dùng hết sức lực để biến lại thành hình dập lửa, tóm lại tôi nơi hiện trường chỉ còn lại chiếc máy sưởi đã hỏng.
Chắc là do vấn đề mạch điện, Kim Kẹp Tuyết lại luôn thích xích lại gần nơi ấm áp, lần nào cũng tròn trên .
Tôi đã nhắc đi nhắc lại mấy lần là rất nguy hiểm, cậu cứ tự xem là hồ ly không tiếng .
Mỗi lần tôi nói cậu, cậu chỉ nghiêng đầu tôi, giả vờ như không rồi thừa lúc tôi không có nhà, lại rón rén chạy , làm ổ ngủ.
Giờ hay rồi, đốt cái đuôi mà cậu thích nhất.
Tôi nhà tìm cậu trên ghế sofa, cậu thu góc, tròn như một hồ ly.
Quả nhiên thiếu niên gầy đi rất , vì lâu rồi không ăn nên dáng rất mảnh khảnh, chiều cao không .
Cậu vùi mặt đuôi, khóc thút thít, tôi gần, cậu ngẩng đầu .
lúc khóc cũng đẹp trai như , không hổ là hồ ly tinh.
“Bị bỏng sao? Em nâng chị xem nào.”
Giọng cậu vẫn còn chút nức nở: “…Xấu lắm.”
Tôi xoa xoa đỉnh đầu cậu, an ủi: “Không xấu đâu, em là hồ ly đẹp nhất.”
Chóp đuôi cậu , lộ ra một phần bị xém phía trước, rõ ràng là bị hói một mảng.
Bộ lông vốn dĩ xinh đẹp, óng ả, bị khô quắt, thắt nút lại như râu ngô.
Thật muốn cười, phải nhịn.
Tôi xoa xoa đỉnh đầu cậu, tiếp tục an ủi: “Bị không nghiêm trọng đâu, nhanh thôi sẽ mọc lại mà.”
Cậu ngẩng đầu xuống sàn nhà, tôi theo ánh cậu qua, trên đất lại là từng mảng lông hồ ly.
Cậu nhíu mày, trông rất buồn:
“Không thể làm hồ ly bằng lông cho chị được nữa rồi…”
Sao lại không thể chứ?
hôm sau tôi đặt mua một đống vật liệu len dạ, chất hết lòng Kim Kẹp Tuyết.
“Làm đi, muốn làm bao nhiêu làm bấy nhiêu!”
Trông còn còn buồn , hàng mi dính nước cụp xuống: “Lông của hồ ly tinh, nếu không được tình yêu thương nuôi dưỡng, rất khó mà mọc lại.”
Cậu ôm chiếc đuôi vàng lớn, ngồi một bên có vẻ lạc lõng, tay cầm lược , lại chẳng rụng bao nhiêu lông.
kỹ lại, hình như cái đuôi đã hói đi một mảng lớn.
Tôi nheo , hỏi cậu: “Cái đuôi của em… hình như bị hói một chút rồi?”
Trông cậu rất buồn: “Vâng. Vì chải quá, có rất lông không nên rụng cũng rụng hết rồi.”
Tôi khó hỏi cậu: “Nếu đã như , tại sao lại cứ chải mãi thế? Chị cứ tưởng em rụng lông quá nên mới chải nó mỗi .”
Cậu mím chặt môi dưới, không nói gì mà xích lại gần tôi : “Nếu không làm thế, làm sao mà tranh sủng được chứ…”