Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/5L1RiGRsY8
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
1
“Uyển Doanh, uống thuốc đi.”
Bát thuốc đắng được đưa đến sát môi tôi. Xuyên qua làn hơi nóng mờ ảo, tôi chạm phải ánh mắt dịu dàng như nước của Triệu Doanh.
Thời gian đã khắc lên những nếp nhăn nơi khóe mắt anh, nhưng trong đó vẫn thấp thoáng nụ cười ấm áp.
“Ừm.”
Tôi khẽ mở đôi môi đỏ, để mặc Triệu Doanh rót thứ chất lỏng đen nâu đó vào miệng mình.
【Phiền chết đi được, ngày nào cũng phải uống đống thuốc này.】
Giọng nói của Triệu Doanh vang lên bên tai tôi, nhưng đôi môi anh ấy lại không hề mấp máy.
“Anh nói gì cơ?”
Triệu Doanh sững lại, rồi nhẹ nhàng đáp: “Uyển Doanh, em nghe nhầm à, anh có nói gì đâu.”
Ngay sau đó bỗng vang lên một giọng nói khác, vẫn là của “Triệu Doanh”, nhưng tràn đầy khó chịu:
【Nói cái gì mà nói, uống nhanh lên! Tôi còn phải đi làm nữa đấy!】
Tôi sững sờ, nhất thời quên mất phải nuốt thuốc xuống.
“Khụ khụ khụ…”
Thuốc tràn vào khí quản và khiến tôi sặc sụa ho không ngừng.
Triệu Doanh hoảng hốt đặt vội bát thuốc xuống, nhanh chóng đỡ tôi ngồi dậy.
Anh ấy thuần thục kê gối sau lưng tôi, dùng lực vừa đủ để vỗ nhẹ lên lưng tôi.
Lưng tôi không còn cảm giác nên chẳng thể nhận biết động tác của anh, chỉ có thể nghe được những tiếng “bịch bịch” vang lên.
Cơn sặc dần qua đi, tôi cũng ngừng ho.
“Vợ ơi, em không sao chứ?”
Triệu Doanh rút một tờ khăn giấy, dịu dàng lau khóe miệng tôi.
Thuốc hòa lẫn với vệt máu và loang lổ trên nền giấy trắng.
“Ừm, em không sao.”
【Không sao? Sao cô không ho chết luôn đi?】
Ánh mắt anh ấy sắc bén như lưỡi dao, dường như muốn cứa đứt cổ họng tôi.
【Hạ Uyển Doanh, sao cô vẫn chưa chết đi?】
2
Ồ.
Hóa ra, những lời tôi nghe được là tiếng lòng của anh ấy.
Hóa ra trong mắt anh ấy, tôi chỉ là một gánh nặng mà thôi.
3
“Ngày 3589, trời nắng.”
Tôi ngậm bút cảm ứng, thuần thục bật sáng chiếc máy tính bảng trước mặt.
Tôi – một người bị liệt tứ chi, từ cổ trở xuống chẳng còn chút cảm giác nào.
Tôi hay cập nhật nhật ký liệt tứ chi trên mạng xã hội, thu hút sự chú ý của cư dân mạng, từ đó nhận được một chút tiền quyên góp ít ỏi.
Đó là cách duy nhất tôi có thể nghĩ ra để kiếm tiền.
Lặp đi lặp lại cảnh than thở, gượng cười lạc quan mà từ lâu đã khiến tôi chán ghét tận xương tủy.
Nhưng tôi không thể nhẫn tâm để Triệu Doanh một mình gánh vác áp lực kinh tế, cũng không thể vô tư nằm dài trên giường bệnh mà không chút áy náy gì.
“Mười năm rồi, trong mắt anh ấy vẫn còn ánh sáng. Tôi có thể đọc được tình yêu bất tận qua ánh nhìn của anh.”
Viết xong câu dối lòng cuối cùng, tôi nhẹ nhàng nhấn nút “Đăng bài”.
【Thật ngưỡng mộ một tình yêu không rời không bỏ như thế này.】
【Chọn một người để đi đến cuối đời, gặp một người để bạc đầu bên nhau.】
【Chị và anh rể nhất định phải mãi mãi hạnh phúc nhé!】
Những câu chữ ấy lần lượt hiện lên trong phần bình luận.
Nhưng họ đâu biết rằng, tình yêu tưởng chừng đẹp đẽ này từ lâu đã bị đục khoét đến mức đầy rẫy những lỗ hổng.
【Hạ Uyển Doanh, tại sao cô vẫn chưa chết đi?】
Phải đấy, tại sao tôi vẫn chưa chết nhỉ?
Tôi tắt mạng xã hội, mở trình duyệt và nhấp vào thanh tìm kiếm.
“Người bị liệt tứ chi phải làm thế nào để tự sát thành công?”
4
Tôi hoàn toàn hiểu tại sao Triệu Doanh lại có những suy nghĩ như vậy.
Người ta vẫn nói, khi lâu ngày chăm bệnh thì ngay cả con ruột cũng khó mà tận hiếu, huống hồ gì chúng tôi—chỉ là hai kẻ đồng hành, bị ràng buộc bởi một tờ giấy hôn thú.
Mười năm trước anh hai mươi lăm tuổi, tôi hai mươi bốn.
Khi đó, chúng tôi vừa chuyển từ căn phòng trọ chật hẹp sang ngôi nhà mới. Sự nghiệp của cả hai cũng dần đi vào quỹ đạo.
Cuốn sổ đỏ tượng trưng cho hạnh phúc còn mới tinh, chỉ vừa cầm trên tay được hai tháng.
Để thuận tiện cho việc đi làm hơn, Triệu Doanh đã quyết định mua một chiếc xe điện.
Dưới sự nài nỉ của tôi, anh ấy đã chọn màu hồng anh đào—màu tôi yêu thích nhất.
Nhưng chúng tôi đều quên mất một điều—hoa anh đào rồi cũng sẽ tàn.
5
Chiều hôm đó khi vừa nhận xe về nhà, tôi ngồi ở ghế sau và lắng nghe nhịp tim của anh ấy.
Mái tóc dài tung bay theo cơn gió hoàng hôn, ánh chiều dịu dàng kéo bóng hai chúng tôi trải dài trên mặt đường.
Rồi một chiếc xe mất lái lao tới, nghiền nát tương lai của chúng tôi thành từng mảnh vụn.
“Gãy nhiều đốt sống cổ, tủy sống bị đứt hoàn toàn, khả năng cao bị liệt tứ chi.” Bác sĩ mở miệng rồi khép miệng, thản nhiên tuyên bố số phận của tôi.